Công an “nằm vùng”... Nhìn ánh mắt say sưa của em, tôi thấy ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ đang rực cháy, tôi thấy hình ảnh của một thế hệ mới tài trí, năng động, trách nhiệm và nhiệt thành. Hình như ngọn lửa ấy đã truyền lại cho tôi cảm hứng sáng tác mà bấy lâu tôi đang tìm kiếm, thắp lên cho tôi ý tưởng về chủ đề tranh cổ động mà tôi đang ấp ủ. Và chắc chắn tôi sẽ đặt tên triển lãm tranh của tôi là “Công an nằm vùng“!
Bà lão mở cửa sổ, cơn gió buổi sớm mang theo mùi hoa thiên lý ùa vào phòng, trên giàn tre được mắc tạm võng xuống những chùm hoa đang nở bung. Bên ô cửa lâu ngày không cọ rửa, một cái tổ tò vò đã xỉn màu còn bám vào. Nhiều lần lọ mọ lau chùi, đến ô cửa bà lại dừng tay không nỡ phá cái tổ đi, tò vò đã đi từ lâu rồi nhưng bà nghĩ nhỡ đâu nó quay trở lại.
Tôi thua. Thua trắng tay. Chiếc Dream II cũng đi nốt. Thành “cờ bạc“ giúi vào tay tôi mười ngàn tiền thương hại. Tôi cay cú. Nhưng vẫn phải cầm. Tồi tệ!
Từ khi mẹ mất, chị trôi dạt tới nơi này. Lẽ ra chị cũng không cắm sào ở cái bến sông lạ lùng này đâu. Tại cái bụng ngày càng lum lúp nhô lên. Đủ ngày đủ tháng thì thằng con chui ra. Không cần biết cuộc đời bên ngoài bụng mẹ là bao giông bão chực chờ. Giờ, chị không mong cầu gì thêm ngoài giấc ngủ bình an cho cả hai mẹ con. Và mình qua khỏi cữ bình an, không sản hậu, mau lại sức để còn buôn bán lặt vặt nuôi con.
Ngày đó, Tri hỏi tôi: “Thành phố có gì vui?“. Tôi nói: “Nhiều cái vui lắm. Nhưng ở hoài… sẽ thấy lạc lõng“. Tri ngớ người: “Tại sao?“. Tôi cười: “Bao giờ lên thành phố, sống lâu ở đó, Tri sẽ hiểu“. Tri nhíu mày, vẻ đăm chiêu. Tận sâu bên trong, Tri vẫn luôn mơ về thành phố.
Tạm biệt Miền Tây, tạm biệt đồng đội nằm lại Miền Đông (các Liệt sĩ). Ngày hôm sau, buổi sáng chúng tôi ra chợ Biên Hòa, gần bờ sông, mua sắm một vài thứ về làm quà cho người thân. Anh mua khung xe đạp, búp bê ngộ nghĩnh biết chớp mắt, anh mua đài chạy hai pin. Tôi mua vài mét vải về làm quà cho mẹ và các chị, quần âu cho anh trai.
Đối với người lính, thì tình yêu cao quý nhất là tình yêu quê hương đất nước, tình yêu gia đình, bạn bè và tình yêu đôi lứa cũng đặc biệt đến nhường nào… Mối tình của nữ thông tin liên lạc và người lính pháo binh nảy nở từ những ngày chiến đấu gian khổ ở biên giới, trải qua bao gian lao vất vả và họ đã có một đám cưới đẹp như mơ...
Abani là một nhà văn nổi tiếng ở một quốc gia châu Phi, ông đã xuất bản hàng chục cuốn tiểu thuyết và truyện ngắn. Những tác phẩm của ông đã giành được nhiều giải thưởng văn học ở trong và ngoài nước nhưng ông vẫn không bằng lòng. Bước vào tuổi xế chiều, ông muốn để lại một tác phẩm nổi tiếng, làm rạng danh văn đàn thế giới.
Ngày đó, Tri hỏi tôi: “Thành phố có gì vui?“. Tôi nói: “Nhiều cái vui lắm. Nhưng ở hoài… sẽ thấy lạc lõng“. Tri ngớ người: “Tại sao?“. Tôi cười: “Bao giờ lên thành phố, sống lâu ở đó, Tri sẽ hiểu“. Tri nhíu mày, vẻ đăm chiêu. Tận sâu bên trong, Tri vẫn luôn mơ về thành phố.
Đều đặn mỗi ngày, những người sống trong con ngõ nhỏ của xóm Đội đã quá quen thuộc với bóng dáng thất thểu, lang thang giữa cái nắng trưa rát da của con Bụi. Chưa từng có ai thấy con Bụi mang dép. Đôi chân trần của nó cứ đi trên mặt đường gồ ghề sỏi đá...
Mùa gặt Chiều. Trời vẫn nắng oi ả, không một gợn mây. Nhà nhà đóng kín cửa như sợ cái nóng hầm hập trên 40 độ len vào. Chỉ có phía gốc đa đầu làng là vẫn ồn ã. Đã hơn 3 giờ chiều mà ngoài đồng Yên Trung, Mạ Lốc vẫn tịnh chẳng một bóng người. Những vạt lúa đã vàng hươm báo hiệu một vụ mùa bội thu. Giống lúa mới năm nay lão Khuyếnh (Trưởng thôn) đưa về sây hạt, chắc bông khiến cho lão lúc nào cũng cười tủm tỉm. Kiểu này lão có quyền nói: “…được mùa là do chỉ đạo”.
...Tôi câm lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chính góc bàn này anh ấy đã ngồi, đã nghe tôi nói lời chia tay, đã câm nín đưa ánh mắt dõi ra ngoài đường từ ô cửa này. Phố xá ngoài kia lóa đi vì nắng…
Gần hết tháng Chạp trời rét đậm hơn. Nhiệt độ
ngoài trời lúc sáng sớm chưa đến 10 độ C kèm theo mưa phùn lây phây
khiến cho cái rét như khứa vào da thịt. Muốn về quê chơi nhưng nghĩ đến
mưa rét lại thấy ngại, dù quãng đường đi chỉ hơn chục cây số. Bất chợt,
tôi nhớ cũng cái rét thế này cách đây mấy chục năm, lúc đó tôi còn rất
nhỏ, năm nào gia đình tôi cũng đùm dúm về quê ăn Tết. Đến giờ hành trình
ấy và cả hơi ấm những ngày Tết xưa vẫn còn nguyên vẹn trong tôi.
BỤI HỒNG HẠT DẺ - Bài và ảnh Nguyễn Đắc Như ... Xe chạy,
bụi đường cuồn cuộn phía sau phủ hồng những hàng dẻ ngút ngát hai bên con đường
độc đạo hướng lên biên giới phía Bắc. Ngắm nhìn những cánh rừng dẻ lướt ngoài
cửa xe tôi lại miên man nghĩ về những vùng cây quả khác mình đã có dịp đi qua.
Na dai Đồng Bành, vải thiều Lục Ngạn, thanh long Phan Rang, nho ngọt Bình
Thuận, hạt điều Bình Phước… nhiều và còn nhiều thế nữa. Cũng giống như hạt dẻ
Trùng Khánh nơi đây, dường như tất thảy chúng đều được mọc lên từ những mảnh
đất cằn khô cát sỏi, và đều do những người nông dân lam lũ đen sạm nắng gió
khai phá vun trồng...
Tháng Giêng ngày tết hoa đào rực hồng Sapa. Bắc
Hà thì hoa mận rắc bạc tháng Hai, đến tháng Ba lại đến lượt hoa ban trắng rừng
Điện Biên Phong Thổ. Những ai đã sinh ra và lớn lên, hoặc đã nặng lòng yêu dấu
nơi đây, dù nay đã chân trời góc bể chắc cũng chẳng thể nào nguôi ngoai cho
được. Hương sắc cỏ hoa đấy mà cũng lại là hương hồn tâm linh người ta đấy!