Năm 2013, tôi ra đi một mình. Sau 4 năm, tôi trở  về với hai nhóc, một trai một gái, thêm ông chồng Đức là tổng cộng bốn  người. Kể ra thì mỹ mãn quá còn gì.
Thế nhưng mừng một thì nỗi lo quà cáp đi kèm cũng phải hai. Quà cáp  không chỉ liên quan đến chuyện kinh tế mà còn cần tính toán làm sao để  dễ dàng vận chuyển và ai cũng có quà. Người nhà, người thân, bạn bè, họ  hàng, ai cũng quan trọng, có quà cho người này không thể thiếu được  người kia. Chưa kể người này dặn mua hộ cái này, người khác nhờ mua hộ  cái kia, tính tôi vốn cả nể nên không thể từ chối.
    
        
            |    Hành  lý cồng kềnh vì phải mang nhiều quà cáp biếu người thân ở quê nhà là  nỗi lo ngại của nhiều gia đình Việt kiều mỗi khi về nước | 
    
Cái tiếng "đi Tây"
Người thân ở nhà luôn mặc định một điều "đi Tây ắt giàu có, tiền bạc,  quà cáp mang về phải rủng rỉnh". Nhiều người tặc lưỡi rằng tiền Việt  mất giá, chứ kiếm đồng euro ở bên kia vừa dễ vừa có giá, đổi sang tiền  Việt thì dôi ra thỏa sức tiêu pha. Họ đâu biết rằng theo quy luật thị  trường, chúng tôi cũng làm đâu tiêu đó. Mức thu nhập bình quân của người  lao động ở Đức, tính theo lương bậc 3 của người đã có gia đình, được  đóng thuế ít hơn, là khoảng 2.200 - 2.500 euro, ngót nghét sáu bảy chục  triệu đồng tiền Việt. Con số quả là trong mơ.
Tuy nhiên, chỉ người trong cuộc mới thấm thía rằng đó chỉ là cách quy  đổi phiến diện theo phương thức toán học thông thường, còn theo giá trị  đồng tiền tương đương với thị trường mà nó phải chi tiêu thì mức lương  đó chỉ đảm bảo cuộc sống tối thiểu cho một gia đình gồm vợ chồng và hai  con nhỏ ở nước sở tại. Việc thanh minh có vẻ khó bởi có một lý do đơn  giản không thể làm thay đổi tư duy cố hữu của một lớp người đó là thói  sĩ diện của một bộ phận Việt kiều về nước.
Mang tiếng "đi Tây", nơi đời sống cao bậc nhất thế giới, mà trở về  quê hương kể lể chuyện tiền nong khốn khó nghe chừng mất mặt quá. Thôi  thì dăm bảy năm mới có một lần về, nhiều người cố gồng mình thể hiện sao  cho oai. Thế là để thực hiện một chuyến về quê, đôi khi người trong  cuộc phải tiết kiệm hàng năm trời, phải thực hiện bài toán kinh tế thật  chính xác và chi li, sao cho khoản nào ra khoản nấy. Dù chi phí sinh  hoạt hằng ngày đắt đỏ, họ quyết không lạm chi vào số tiền để dành cho  một lần về Việt Nam.
Ai cũng phải có quà
Khi thấy tôi loay hoay lo quà cáp, chị bạn người Sài Gòn, sống cùng  thành phố ở Đức này ngót nghét hai chục năm, liền giới thiệu cho một  loại xà bông đang giảm giá, hàng chính hãng Đức.
"Nhỏ mà có võ đó, cục xà bông thơm nức mũi, mang từ bên này về, đảm  bảo ai nhận được quà cũng vui mừng", chị khuyên, rồi lại tiếp lời. "Ấm  điện đun nước hàng trôi nổi bên Việt Nam giờ nhiều lắm, có mấy vụ xài ấm  điện hàng không đảm bảo, điện giật chết người. Lần này em chịu khó xách  mấy cái hàng Đức chính hãng về cho gia đình. Việc này quan trọng lắm,  nhất định nên làm".
Ngẫm thấy việc đó quan trọng thật, mẹ bỉm sữa tôi vội xách hai đứa con thơ ra siêu thị, bưng mấy cái ấm mang về.
Đứa bạn thân biết tôi sắp về Việt Nam liền bỏ nhỏ qua đường Facebook  "lần này về mua hộ tớ mấy lọ dưỡng da trẻ em nhé, hai đứa nhỏ nhà tớ mùa  đông da khô, nứt nẻ, xót quá". Ừ việc đó việc nhỏ, mấy lọ kem dưỡng da  nhẹ hều. Tôi đi lựa đồ cho con của bạn mới giật nảy nhớ ra nhà mình cũng  có mấy đứa cháu nhỏ, không lẽ không mua cho chúng nó. Thế là lúc đầu  tôi dự định chỉ mua vài hộp, đến lúc ra quầy thu ngân lại chất đầy đến  chục hộp kem dưỡng lớn nhỏ.
Không hiểu tôi mua những gì, mua từ thời điểm nào và cho những ai mà  gần đến ngày bay, đồ lớn đồ nhỏ đổ ra đã đầy sàn nhà. Ông chồng Đức nhảy  tưng tưng": "Trời ơi! Em đi du lịch nghỉ dưỡng hay đi buôn và xách đồ  hộ mọi người?". Tôi mếu máo chẳng biết làm sao.
"Quà đã mua rồi, dù khó khăn thế nào cũng phải mang về cho mọi người.  Họ ở nhà đang mong chúng ta lắm", chồng tôi hạ giọng rồi lật đật đi mua  thêm cái balô cỡ lớn loại dã chiến mà khách Tây sang Việt Nam du lịch  hay mang theo. Thuở nhỏ, mỗi lần nhìn theo bóng một ông Tây balô đi qua,  tôi cứ nghĩ họ mang theo được cả chiếc giường ngủ trong cái túi đó.
Lúc này tôi mới thấy thương chồng làm sao. Thường ngày, những va chạm  nhỏ nhặt do khác biệt văn hóa làm tôi đôi lúc thấy ghét anh ấy nhưng  giờ tôi chỉ muốn ôm chồng và khóc. Đàn ông sinh ra ở Đức đã khổ rồi, đến  tuổi đi làm rồi lấy vợ, đóng thuế ngập đầu ngập cổ, cả đời làm lụng  nuôi nấng gia đình, lại còn bị xếp sau...chó (thứ tự ưu tiên ở Đức khi  đi tàu xe và trong các lĩnh vực khác của cuộc sống: thứ nhất là người  tàn tật và trẻ em rồi đến người già và phụ nữ, xếp thứ ba là chó, cuối  cùng mới đến đàn ông). Câu nói vui nhưng chua chát.
Lần này, chồng tôi tính về quê vợ du lịch để rảnh rang nghỉ dưỡng  nhưng rồi cũng phải đèo bồng bao nhiêu thứ. Chồng tôi đi mua túi về, lại  xếp cất sao cho phù hợp, rồi đeo thử lên vai, hai tay thì xách hai cái  vali cỡ bự. Đi du lịch mà không khác gì cửu vạn.
Dịch chuyển
Hồi còn ở Việt Nam, có lần tôi nghe một bác tài lái taxi tâm sự rằng  nghe khách gọi đi đón ở sân bay, ông cũng phải tính toán xem có nên nhận  hay không.
"Nếu là khách Đức hay khách Tây nói chung, tôi biết lần này mình đi  khỏe, vì họ đi du lịch gọn nhẹ lắm, chỉ cái balô nhỏ với chút tư trang  xách tay là xong", ông giải thích. "Còn nếu là Việt kiều về nước, kể cả  khách đăng ký hai người hai chỗ, tôi toàn kêu hãng điều taxi 7 chỗ để  cốp xe rộng và chỗ ngồi trong xe còn thừa nhiều cho khách chất đồ từ bên  kia mang về".
Không biết gia đình thập cẩm nửa Việt kiều nửa Tây như chúng tôi sẽ  được bác tài nhiều kinh nghiệm nghề nghiệp xếp vào thể loại nào. Tôi  chợt nghĩ đến cuộc di cư của những đàn chim tránh rét về nửa bên kia ấm  áp của bán cầu. Trong hành trình của hàng ngàn hàng vạn chú chim đó, có  con ở lại nhưng cũng có con bị đào thải trên quãng đường đầy gian khó.
Tôi cũng nhớ đến cuộc di cư về quê ăn Tết ở đất nước đông dân nhất  hành tinh Trung Quốc. Nhìn những bức ảnh phản ánh lại cuộc dịch chuyển  khổng lồ đó, không ai không cảm thấy hốt hoảng vì sự đông đúc và hỗn  loạn.
Chúng tôi cũng sắp bước vào lần dịch chuyển lớn trong đời như thế.  Không biết nó sẽ xảy ra theo chiều hướng nào khi mà tôi có hai đứa con  thơ, đứa lớn mới ba tuổi, đứa nhỏ còn phải địu, cộng thêm đống hành lý  khổng lồ và một ông chồng khác biệt văn hóa, hay càu nhàu rằng tại sao  đi du lịch là tự thưởng cho bản thân, là chuyện hoàn toàn riêng tư mà  phải nghĩ cho nhiều người thế, phải mang nhiều quà đến thế.
Thôi thì tôi tự bỏ bớt phần của mình đi, tư trang quần áo gói ghém  sao cho gọn nhẹ nhất. Quần áo của hai đứa con thì mặc lên người chúng  nhiều vào, đỡ phải xách. Phần còn lại của hành lý dôi ra để mang quà cho  người thân, bạn bè. Tôi xem như đây cũng là một lần để bớt lo cho bản  thân đi và học cách nghĩ cho người khác nhiều hơn.
(Theo Lê Minh Thuật/VnExpress)
Nguồn quehuongonline.vn
http://quehuongonline.vn/nguoi-viet-o-nuoc-ngoai/viet-kieu-ve-nuoc-va-noi-lo-qua-cap-20171221100141172.htm