Con đường dẫn đến tu viện Lòng Sông tháng 8 thơm ngát hương lúa chín.
Dường như với mùa thu, mọi thứ trở nên dịu dàng hơn hẳn. Ở thời khắc giao mùa, dáng điệu thu lại thật nhẹ nhàng, uyển chuyển, mặc cho cái nóng hầm hập vừa qua của mùa hạ.
Tôi nhớ nhất là mùa thu tròn đầy nét duyên dáng trong nắng chiều lãng đãng ở một tu viện nhỏ. Cái tu viện ấy có tên tu viện Lòng Sông, nằm yên bình giữa bao la ruộng đồng xã Phước Thuận, H.Tuy Phước, Bình Định. Đây là tu viện được đánh giá là lâu đời nhất tỉnh Bình Định với tuổi đời lên đến cả trăm năm. Theo kể lại, nơi đây từng là điểm dừng chân của các nhà truyền giáo Bồ Đào Nha, Hà Lan, Pháp.
Con đường dẫn đến tu viện Lòng Sông tháng 8 thơm ngát hương lúa chín. Sau một quãng dài uốn lượn, qua mấy cây cầu nhỏ, tu viện hiện ra như một món quà bất ngờ tuyệt đẹp dành cho du khách. Nét trầm mặc, cổ kính và tao nhã như vẫn còn vẹn nguyên. Phía ngoài tu viện là bờ tường rào đủ thưa để có thể đón những cơn gió nhẹ từ đồng lúa ùa vào. Bên trong là hàng cây sao trăm tuổi thẳng đứng, cao vút, nhiều gốc cây hai người ôm không xuể. Đây là nơi lý tưởng để các tay máy tha hồ tìm tòi rồi gói ghém cái nắng, gió, mây trời... vào trong những bức ảnh.
Qua năm tháng, dấu vết của công cuộc truyền giáo gần 3 thế kỷ trước đã nhạt phai khá nhiều. Những hình ảnh cách đây trăm năm dường như chỉ còn đọng lại qua đường nét kiến trúc châu Âu xưa trên từng khung cửa, mái hiên… Theo các sơ ở đây, khi mới xây dựng, tu viện Lòng Sông được lợp ngói kiểu âm dương. Qua nhiều lần hư hại, Tòa Giám mục Quy Nhơn quyết định đổi sang lợp ngói bình thường. Tuy có sửa chữa nhiều lần nhưng tu viện này vẫn còn hầu như nguyên vẹn hình thức ban đầu.
Hiện tại, tu viện là nơi ở của các sơ. Hằng ngày, tiếng đọc kinh cầu nguyện vẫn vang lên êm đềm và đều đặn. Tu viện như một điểm nhấn, nhẹ nhàng mà độc đáo giữa không gian yên bình nơi làng quê thôn dã. Đến tu viện Lòng Sông vào một buổi chiều ngọt nắng để lắng lòng và thưởng thức bức tranh thu đậm màu duyên dáng.
Theo Thanh niên
|