Ông Lê Văn Nuôi
Lớn lên, ông được đặc cách làm Đội trưởng đội Đặc công. Ký ức ly kỳ trong thời chiến của ông, chính là chuyện bảy ngày nằm dưới huyệt mộ và hành trình vượt ngục có một không hai của người chiến sỹ bất tử.
Sinh ra và lớn lên trong chiến tranh, ông Nuôi cũng như bao người con xứ Quảng khác, một lòng căm thù giặc, nung nấu quyết tâm chiến đấu mong hòa bình trở lại. Mười tuổi, ông đã tham gia cách mạng. Mười bảy tuổi, một mình vượt qua sáu bẫy mìn chết người của quân địch, người chiến sỹ quả cảm ấy vượt ngục trở về tiếp tục chiến đấu cùng đồng đội.
Tuổi thơ dữ dội
Trong những ngày cuối năm, chúng tôi lặn lội tìm về căn nhà nhỏ ở thôn La Trung, xã Điện Thọ (huyện Điện Bàn, Quảng Nam) nơi mà bao năm qua ông Lê Văn Nuôi (SN 1954) vẫn sống thầm lặng. Người cựu binh tuy đã bước qua tuổi 60, nhưng trông ông trẻ hơn tuổi của mình.
Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, có ba anh em, mồ côi cha từ nhỏ, hai người anh chị của ông sớm đi theo cách mạng. Một mình ông sống cùng mẹ trong ngôi nhà nhỏ. Lúc này, gia đình ông là một trong những cơ sở nuôi giấu cán bộ trong vùng. Chính vì vậy, mẹ ông cũng từng bị địch bắt và tra tấn. Chứng kiến những tên địch hung hãn, gây tội ác tày đình với người dân, dù còn nhỏ nhưng ông không sợ hãi mà thay vào đó là một quyết tâm phải tiêu diệt chúng.
Từ khi lên 10 tuổi, cậu bé Nuôi được đi theo những anh cán bộ trong vùng, gia nhập vào đội thiếu niên Nguyễn Văn Trỗi, hoạt động du kích mật trên địa bàn. Mới gia nhập đội, ông cùng những thiếu niên hoạt động đưa thư giúp cán bộ, rồi dần dần tập làm những công việc nguy hiểm hơn. Nhớ lại thời điểm này, ông kể: “Ngày đó, tôi được giao hoạt động đưa thư và canh chừng cho cán bộ. Sau vì thấy tôi người nhỏ, địch không nghi ngờ, nên mấy anh mới cho tham gia chuyện quan trọng hơn. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, được mấy chú mấy anh vuốt tóc khen là tôi mừng lắm”.
Bốn năm sau, cậu bé Nuôi ngày nào đã trở thành Đội trưởng đội Du kích mật, làm nhiệm vụ trinh thám tình hình quân địch, cung cấp thông tin cho cách mạng. Cậu bé nhỏ nhất đội trở thành người đứng đầu khiến ai cũng phải thán phục. Với bản tính gan dạ và lòng căm thù giặc sâu sắc, chỉ sau một thời gian ngắn, một mình ông đã tiêu diệt được tên thôn trưởng Hội đồng của xã. Nhớ lại lúc ấy, ông chia sẻ: “Tên thôn trưởng Hội đồng là tên ác ôn nhất vùng. Mọi người trong vùng đều bị lão ta bắt bớ đánh đập. Ai ai cũng căm phẫn tột độ vì thói xem mạng người như cỏ rác”.
“Đội du kích của tôi được giao nhiệm vụ theo dõi hắn. Ngày hôm đó, do phải bám theo nó cả ngày trong trời mưa tầm tã nên mấy anh em đều ướt lạnh. Lúc mưa, trời tối mịt, thấy hắn đang đi ra từ khoảng sân, tôi liền lấy khẩu súng bắn một phát vào ngực khiến hắn chết tại chỗ”, ông kể. Với việc hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, ông được phong danh hiệu “Dũng sỹ quyết thắng”.
Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng với quyết tâm và sự nung nấu đánh giặc cứu nước, ông đã cùng anh em lên đường ra tiền tuyến. Chiến trường ác liệt, những thiếu niên du kích được huấn luyện những nhiệm vụ mới. Là người thông minh, gan dạ nên ông được bầu làm Đội trưởng đội Đặc công. Với cương vị mới này, ông được đánh giá người có tài trong việc dự đoán kế hoạch tiêu diệt địch.
Cuộc vượt ngục ngoạn mục
Sau nhiều trận đánh ác liệt, quân ta tiêu diệt nhiều tên địch khiến chúng không khỏi bàng hoàng nhưng cũng hết sức điên cuồng. Thời điểm này, tên tuổi Đội trưởng đội Đặc công Lê Văn Nuôi đã rơi vào tầm ngắm của địch. Chúng tìm mọi cách, mở nhiều cuộc truy lùng ráo riết nhằm bắt được ông. Nhưng với sự mưu trí dũng cảm và tài tình, ông đã đánh bật nhiều kế hoạch của chúng. Càng thất bại chúng càng trở nên hung hãn và quyết tâm truy bắt đến cùng. Chúng treo giải thưởng cao cho những ai bắt được ông.
Lúc này, để bảo toàn lực lượng, ông cùng đồng đội tạm thời rút vào hoạt động bí mật. Nhưng chiến tranh ác liệt, mọi chuyện bất ngờ đều có thể xảy ra. Trong một lần đang cùng đoàn quân tham gia một trận đánh thì bị địch bao vậy, ông mưu trí mở đường cho đồng đội chạy thoát, nhưng riêng ông thì bị địch bắt. Bọn phản động nhận mặt biết ông là Đội trưởng đội Đặc công, người mà chúng đã cất công săn lùng bấy lâu nay. Như hổ đói lâu ngày, vớ được miếng mồi ngon, chúng ra sức tra tấn, đánh đập dã man, hòng moi được những tin tức từ ông.
Mọi kế hoạch của chúng đều vô ích, người Đội trưởng kiên trung vẫn một lòng trung thành với cách mạng. Lòng căm thù giặc trong ông càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ngồi trong tù, chịu đựng những trận đòn roi tra tấn của địch, ông nghĩ về cách mạng, càng mong muốn vùng vẫy và trở về chiến đấu. Hiểu được âm mưu của địch sẽ không bao giờ để tuột mất miếng mồi béo bở, nên ông tìm cách tự cứu lấy mình.
Kế hoạch vượt ngục được ông vạch ra trong đầu. Sau nhiều ngày dự tính kỹ lưỡng, ông mới bắt đầu hành động. Vào đêm mồng 8/4/1971, nhận thấy địch đang dốc toàn lực chuẩn bị cho đợt tấn công mới, lợi dụng chúng sơ hở, ông bắt đầu mò mẫm trong bóng tối, lấy cây kìm đã chuẩn bị sẵn bẻ từng lớp hàng rào sắt kiên cố. Một mình hành động, ông không dám cho bất kỳ ai biết vì sợ lộ.
Nhớ lại chuyện này, sự xúc động hiện rõ trên khuôn mặt người chiến sỹ đặc công quả cảm. Phòng giam hồi ấy được bao bọc bởi nhiều lớp thép gai, xung quanh là những bãi mìn đã được cài sẵn. ông nghe nhiều người bảo, nhiều đồng chí của ta cũng đã từng có ý định vượt ngục, nhưng đều thất bại. Nhưng, bất chấp những cái bẫy đang chờ sẵn, ông vẫn quyết tâm phải vượt ngục ra ngoài.
Qua được lớp hàng rào thứ nhất, ông lo lắng thấy phía trước vẫn còn năm lớp rào nữa phải vượt qua. Trong đêm tối, ông mò mẫm một mình. Thân thể ông trầy xước vì thép gai cào xé trên da thịt, những vết thương do địch tra tấn bắt đầu mưng mủ. Bụng đói cồn cào, giữa đêm vắng ông như tự nhủ với lòng mình, đây là con đường duy nhất mới mong có cơ hội tiếp tục chiến đấu nên phải tiếp tục tiến lên.
Vượt qua cơn đói, cơn đau đang hành hạ thân thể sau một đêm cực nhọc, ông thoát qua được lớp hàng rào thứ nhất. Kiệt sức, ông gần như lịm đi. Địch biết ông trốn ngục nên huy động quân truy lùng gắt gao. ông phải nấp mình chờ đến tối. Đêm thứ hai, khi trời bắt đầu nhá nhem tối, với chút sức lực còn lại, ông vượt qua thêm năm lớp rào thép nữa. May mắn thay vẫn không bị địch phát hiện, ông bò đến địa phận nơi quân ta đóng quân rồi ngất đi. Tờ mờ sáng hôm sau, một chiến sỹ phát hiện ra ông. Biết ông là Đội trưởng đội Đặc công nên tìm cách đưa ông trở lại đơn vị mình.