Sẽ luôn có một bàn tay phụ nữ,
Một bàn tay mát mẻ, nhẹ nhàng,
Đem tình thương và một chút yêu,
Vỗ về bạn như người em trai nhỏ.
Sẽ luôn có một bờ vai phụ nữ,
Để bạn chia hơi thở nóng bừng,
Để được ngả mái đầu phóng đãng,
Tin cậy dựa vào, nổi loạn trong mơ.
Sẽ luôn có đôi mắt người phụ nữ,
Để bạn quên đi nỗi đau của chính mình,
Nếu không tất cả, cũng một phần nào đó,
Đôi mắt nhìn thấu những khổ đau.
Nhưng có một bàn tay phụ nữ
Một bàn tay đặc biệt ngọt ngào
Khi chạm vào vầng trán bạn lo âu
Như số phận, như là vĩnh cửu .
Nhưng có một bờ vai phụ nữ
Một bờ vai chẳng rõ vì đâu
Không chỉ một đêm- mà trọn cuộc đời
Dành cho bạn- điều từ lâu đã biết.
Nhưng có một đôi mắt người phụ nữ,
Đôi mắt nhìn sao mãi vẫn buồn thôi,
Ánh mắt đi theo suốt cả cuộc đời,
Đôi mắt tình yêu và lương tâm của bạn.
Còn bạn sống ngược với tâm mình,
Khi với bạn vẫn còn ít ỏi,
Chỉ bàn tay, bờ vai, đôi mắt buồn thẳm ấy...
Bao lần trong đời bạn đã đổi thay!
Và đây rồi- trừng phạt đã đến đây
“ Kẻ bạc tình!”- mưa quất không thương tiếc
“Kẻ bạc tình!”- cành lá vụt vào mặt bạn
“ Kẻ bạc tình!”- tiếng vọng khắp rừng xanh.
Bạn vật vã, buồn đau, dằn vặt.
Không thể thứ tha cho chính bản thân mình,
Và vẫn chỉ bàn tay trong sáng ấy,
Tha thứ bạn thôi, dẫu tổn thương nhiều,
Và vẫn chỉ bờ vai mỏi mệt,
Tha thứ bây giờ và mãi tiếp sau,
Vẫn đôi mắt buồn thăm thẳm ấy,
Tha thứ mọi điều dẫu bao nỗi đớn đau…
Thơ E.A. Evtushenko
QH dịch
***************************************
Всегда найдется женская рука
Всегда найдется женская рука,
чтобы она, прохладна и легка,
жалея и немножечко любя,
как брата, успокоила тебя.
Всегда найдется женское плечо,
чтобы в него дышал ты горячо,
припав к нему беспутной головой,
ему доверив сон мятежный свой.
Всегда найдутся женские глаза,
чтобы они, всю боль твою глуша,
а если и не всю, то часть ее,
увидели страдание твое.
Но есть такая женская рука,
которая особенно сладка,
когда она измученного лба
касается, как вечность и судьба.
Но есть такое женское плечо,
которое неведомо за что
не на ночь, а навек тебе дано,
и это понял ты давным-давно.
Но есть такие женские глаза,
которые глядят всегда грустя,
и это до последних твоих дней
глаза любви и совести твоей.
А ты живешь себе же вопреки,
и мало тебе только той руки,
того плеча и тех печальных глаз...
Ты предавал их в жизни столько раз!
И вот оно - возмездье - настает.
"Предатель!"- дождь тебя наотмашь бьет.
"Предатель!"- ветки хлещут по лицу.
"Предатель!"- эхо слышится в лесу.
Ты мечешься, ты мучишься, грустишь.
Ты сам себе все это не простишь.
И только та прозрачная рука
простит, хотя обида и тяжка,
и только то усталое плечо
простит сейчас, да и простит еще,
и только те печальные глаза
простят все то, чего прощать нельзя...
Евгений Александрович Евтушенко.
Người dịch Nhà thơ Nguyễn Quốc Hùng
Hội Luật gia Việt Nam
Hội VHNT Việt Nam tại Liên bang Nga
|