Ngôi làng ấy của tôi vẫn thường chìm khuất trong ánh trăng, những mái  ngói nâu thẫm như trôi trên dòng sông trăng nhấp nhoáng. Mùa  lũ tràn  về, tôi ngồi cùng  em trai trên cái thuyền nan nhỏ trôi bập bềnh giữa  mênh mông nước thả mồi cua. Nếu không thả cua thì để chơi, cứ ngồi đó  cho thuyền tự trôi theo gió đi xa. Không gian lúc đó thật kỳ ảo, khác  thường, nó hệt như cảnh bồng lai trong truyện liêu trai vậy. Trời và  nước nhuốm một thứ ánh trăng bàng bạc, xôn xao. Nước vỗ vào mạn thuyền ì  ọp, khoan thai. Hai chị em ngả đầu về hai phía mui thuyền nói bông  phèng  một vài câu chuyện. Khoảng giữa thuyền là trăng. Đầy một khoang.  Tôi khẽ chạm chân mình vào ánh sáng ấy và thấy cảm giác rất tuyệt, như  là mình tan chảy thành trăng vậy. Cậu em tư lự một lúc lâu rồi bảo, bây  giờ em mới hiểu, tại sao nhà thơ Hàn Mặc Tử lúc cô đơn lại viết “ Ai mua  trăng tôi bán trăng cho…”. Trăng dãi dề, hào phóng suốt mấy bề trời  nước.  Ngôi làng chỉ còn  là vệt mờ viền theo ánh trăng…  Sau này, trong  những bài thơ, những trang văn em viết từ một đất nước xa xôi, trong  những ngày nhớ về Tổ quốc, bao giờ cũng thấp thoáng ánh trăng quê nhà  đêm ấy. Thế mới hay, một người bạn vong niên của tôi từng  bảo, đời  người không có được mấy những khoảnh khắc thật đẹp và lộng lẫy. Với tôi,  vẻ lộng lẫy những đêm trăng dường như có đủ sức làm tôi nhớ suốt đời.                

Ảnh minh họa, nguồn: Internet
Đêm nay trăng thu, khác với trăng suông mờ ảo của mùa xuân, hay cái  ánh trăng nồng nhiệt của mùa hè.  Trăng mùa thu  trong vắt, có vẻ thầm  kín, e dè, hợp với những tâm trạng nhung nhớ, hẹn thề. Trong hơi lạnh se  se, ai tinh tế sẽ nhận ra chút xa vắng, cô đơn tự có trong ánh trăng.  Mấy ai trong thời buổi vội vã làm ăn này,  dưới đêm lành lạnh còn đi dạo   hay ngồi ngắm trăng, ngoài những nhà thơ?  Hay những người đang yêu?  Những người tâm tư trĩu nặng? Tôi thì có được niềm vui  ăn theo  lũ trẻ. Chúng nói chuyện về “mặt trăng máu”, tức mặt trăng màu đỏ theo  những câu chuyện về thế giới phim ảnh. Đó là chuyện những đêm như thế sẽ  diễn ra cuộc giao tranh quyết liệt giữa con người và quỷ dữ, giữa ma cà  rồng và người sói, giữa thiện và ác. Trong kinh Tân ước và Cựu ước của  Thiên chúa giáo lại nói đến ngày tận thế của loài người… Thấy hạnh phúc  vì lũ trẻ còn tin vào thế giới thần tiên, ma quỷ, còn háo hức mong chờ  một đêm trăng kỳ thú. Bởi như thế, chúng sẽ vẫn còn ngây thơ đúng kiểu  trẻ con, lớn lên chúng sẽ  có được khao khát làm điều thiện và biết nhận  chân cái ác.  Nếu không thế, ai cũng như người lớn chúng ta thì thật xơ  cứng và già cỗi. Cuộc sống hóa ra tầm thường tẻ nhạt và nhiều lầm lẫn, u  mê…           
Một con ngõ dưới kia chảy tràn ánh trăng. Những vòm cây gợi nhiều nỗi  nhớ. Kỷ niệm tình yêu vời vợi trôi về. Tôi nhớ những lời hát của nhạc  sĩ Trịnh Công Sơn :  
“Em đi qua chuyến đò, thấy con trăng đang nằm ngủ.
Con sông là quán trọ, và trăng -  tên lãng du.
Em đi qua chuyến đò (ối a ),con trăng còn trẻ.
Con sông đâu có ngờ ngày kia trăng sẽ già…       
Bản tình ca đã làm cho cuộc đời đẹp hơn. Một ngày nào đó trăng già,  lũ trẻ của tôi cũng lớn, lúc  đó chúng đủ hiểu rằng, tại sao người lớn  cần và rất cần đến trăng, cần những khoảnh khắc sống cho mình, nhìn lại  mình,  là chính mình… Nhưng không phải ai cũng biết điều đó. Bởi trăng  thật gần gũi mà cũng thật xa vời. Trăng có thực mà hư ảo. Trăng dào dạt  mà cô đơn. Trăng trong sáng như vẻ đẹp dễ mất trong đời vậy.            
Lũ trẻ ngủ từ lúc nào chẳng biết. Vầng trăng vẫn bên trời thao thức.  Đêm trăng đã thức dậy trong tôi tình yêu về bao điều giản dị quanh mình.  Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được sống. Cảm ơn tình yêu đã cho tôi cảm  giác về hạnh phúc…!
Mai Phương (vanvn.net)
Nguồn quehuongonline.vn
http://quehuongonline.vn/van-hoc-nghe-thuat/trang-thu-20150810142458223.htm