Rời Kavkaz, mười năm còn ớn lạnh
Ngựa thồ đi giữa vách đá chập chùng
Một bên là trời mây, tuyết phủ
Một bên là vực thẳm, tối như bưng
Trót lỡ bước, chẳng khác gì viên sỏi
Người ngựa rơi mất hút bóng tăm hơi
Cả tiếng kêu, núi chẳng buồn vọng lại
Ngày như đêm, gió rít rợn ghê người.
Rời Kavkaz, nhắc đến còn ớn lạnh
Mắt diều hâu như xé rạch hành trang
Sau lưng áo, cộm dao găm sắc lẻm
Kín như bưng, những sắc mặt dữ dằn.
Rời Kavkaz, chẳng làm sao quên được
Mọng nho xanh, hồng chín trĩu quanh đồi
Đám bô lão quay cừu, than rực đỏ
Nâng rượu vang, cung kính đón khách ngồi.
Rời Kavkaz, suốt đời không quên nổi
Ánh mắt đen, thăm thẳm vạt mi dài
Tóc như suối, gió đồng lay hoang dại
Chợt xót mình mất trắng một đời trai.
Hưu rồi
Đã hưu ngót nghét năm trời
Xót xa nhớ tiếc cái thời chưa hưu
Lâu đài, biệt thự quạnh hiu
Lối xưa, xe ngựa dập dìu bấy nay
Hưu là như thế này đây:
Chẳng còn xếp nọ, xếp này, kính thưa!
Chẳng còn kẻ đón, người đưa
Quen theo cửa trước, lạ chờ cửa sau
Hứng lên, chém gió vài câu
Khiến cho khối kẻ rập đầu, dạ ran!
Đêm đêm lén mở ngăn bàn
Những xanh, cùng đỏ xếp tràn phong bao
Thôi thì váy ngắn, chân cao
Thôi thì nóng lạnh, năm sao ê hề
Cửu trùng lọng đỡ, ô che
Phì gia, ấm tử, phong thê một đời
Đã hưu thấm thoắt năm rồi
Mà sao vẫn cứ rụng rời chân tay
Hưu là như thế này đây:
Chẳng ai lai vãng, tối ngày vào ra
Mới vừa thưa gửi, lân la
Hưu rồi, giáp mặt, như là người dưng
Phớt qua, chẳng chút sượng sùng
Hẫng người, lạnh tím sống lưng, ê chề
Kinh vàng, ý ngọc xưa kia
Múa may, giờ đố ai nghe một lời!
Chỉ trong hai tiếng: hưu rồi
Hiểu rằng mất giá giữa thời đỏ đen.
Nguyễn Huy Hoàng
(theo Hội VHNT Việt Nam tại Liên bang Nga)
|