1
Thăm thẳm những cánh rừng nguyên sinh
mọc lên từ nghìn năm trước.
Ảnh minh họa - Internet
Ngọn gió hồng hoang lướt qua dấu cọp
voi tắm mưa bên thác đầu nguồn...
Trong bí ẩn đại ngàn
thế kỷ 20 trôi ngược về tiền sử
con người ít hơn thú dữ
đêm lấn ngày
bóng tối phủ triền miên.
Những bàn chân Điện Biên
đặt xuống Trường Sơn
soi mở con đường chiến lược
trong hoang vu dằng dặc
họ tự xóa đi dấu vết của mình.
Cuộc chiến cần lặng im
lặng – im – để – tồn – tại
lặng im
đường dây sơ khai
dưới những tầng cây không lọt ánh mặt trời.
Nén vào sâu tiếng nói, tiếng cười
người lính âm thầm xuyên mưa, xuyên nắng
Tiểu đoàn đầu tiên gùi công văn, súng đạn
lặng lẽ đi trong ẩm ướt rừng già
Bếp lửa gầy rưng rưng ém khói
từng bữa ăn giấc ngủ cũng giữ gìn
họ – đội quân vô hình
hòa nhập trong Trường Sơn trùng điệp.
Những người lính không mang quân phục
mặc áo bà ba
đi dép lốp thường dân
lòng rừng sâu ngỡ như vô tận
lưới hoang vu vây bủa chập chùng...
Tránh mắt giặc
và phải tránh xa dân
họ tách khỏi cuộc đời thường thương mến
đổi họ, thay tên
không địa chỉ
bao nhiêu thương nhớ
dằn lòng!
Bè chuối vượt sông
dây mây qua suối
trèo dốc ao, cây buộc thành thang.
Dốc
4 thang –
dốc
6 thang –
cao vút
mồ hôi
thấm ướt
mây trời...
những vùng rừng xa xôi
heo hút
Khe Hó
Chăng Hin
Voi Mẹp
La Rừng
Cà Lư
A So
Pa Lin
Tà Riệp...
người lính đi qua mưa dầm, nắng gắt
ai đếm được bao nhiêu cơn sốt rét
cơn lũ cắt rừng
trận hạn kiệt khô...
Nhưng thử thách lớn nhất chưa phải là đói khát
gương mặt người thân trong nỗi nhớ cồn cào
sau tấm bà ba là vầng ngực cháy
trái tim – mặt trời tỏa yêu dấu khôn nguôi.
Yêu cuộc đời nhưng phải tránh cuộc đời
thử thách ấy mới là lớn nhất
lấy Trường Sơn gánh hai đầu Nam – Bắc
vai sần chai kẽo kẹt những thôn miền...
2
Áo bà ba nhuộm nâu, đen
mặc vào mặc cả thân quen quê nhà
nẻo khuất hun hút rừng già
vạt thương, vạt nhớ đậm đà chở che.
Gió đồng cọt kẹt trúc tre
tựa gốc cây ngủ vẫn nghe chiêm mùa
ướt mồ hôi, ướt giông mưa
thương người ở phía phèn chua bạc màu!
Yêu nhau cởi áo cho nhau
áo quê gói lại mưa ngâu đôi bờ
bên sông ai vẫn đợi chờ
người xuyên rừng thẳm mịt mờ bặt tin
Thời gian khâu chỉ lặng im
lặng im tóc rụng
lặng im gầy mòn
lặng im vá áo rách sờn
lặng im sống chết, mất còn, mòn phai
Núi sông nghìn dặm rộng dài
rú rừng lấp một thời trai ít lời
ở đâu chan chứa mặt trời
nơi đây một thuở chỉ người với cây...
Cầm trên tay tấm áo này
còn nghe xao xác hao gầy mùa rơi
gì như nỗi gió đầy vơi
hồn nương trăng khuyết cuối trời oà sương
Người về lại nẻo quê hương
linh ngan ngát khói, cốt Trường Sơn xa
chẳng còn mặc áo bà ba
ảnh thờ – quân phục trông ra cuộc đời
Người không thêm tuổi, nụ cười
vẫn như cái thuở đôi mươi ở rừng
già không tới, trẻ rưng rưng
lặng yên mà sống tận cùng thế gian
Chiến trang nhập khẩu đại ngàn
hoà bình theo gió về làng ru nhau
vá lành những nẻo thương đau
cho bao cơn bão rừng sâu tan dần
Bao nhiêu đời lính âm thầm
ngấm sâu vào đất, chảy ngầm vào sông
xưa trận mạc, giờ hư không
vẫn hồn chiến sĩ ở trong đất trời
Ảnh minh họa - Internet
Mong manh áo vải một thời
chưa đi qua hết cuộc đời thanh xuân
bây giờ lấy cỏ làm xanh
âm – dương hai vạt ấm lành nỗi quê...
(Hết chương 3 - Chương4: Hồi ức của lửa)
Tin liên quan:
VẠN LÝ TRƯỜNG SƠN: Chương 2 - KHAI SINH (Thơ Nguyễn Hữu Quý)
http://nguoixunghekiev.vn/serviceView_323_361_14180.html
VẠN LÝ TRƯỜNG SƠN - Thơ Nguyễn Hữu Quý
http://nguoixunghekiev.vn/serviceView_323_361_14110.html
TÂM SỰ - Thơ Nguyễn Hữu Quý
http://nguoixunghekiev.vn/serviceView_323_333_13831.html
|