Nằm ở phía tây tỉnh Hà Giang, thuộc huyện Hoàng Su Phì, Tây Côn Lĩnh là một trong những cung đường khó chinh phục nhất miền Bắc.
Để đi qua những con đường mòn hiểm trở và xóc tung người, mỗi người cần chuẩn bị thật kỹ những đồ đạc mang theo, bao gồm cả: dây thừng, lều bạt, đồ ăn uống, bếp… phòng trường hợp k
6h sáng, chúng tôi sẵn sàng lên đường chinh phục Tây Côn Lĩnh, đỉnh cao nhất vùng Đông Bắc, vốn được coi là dãy núi thiêng của người dân tộc La Chí. Rút kinh nghiệm của những đoàn đi trước, những chiếc xe ware dễ sử dụng, dễ sửa chữa và nhẹ được chọn để lên đường.
Đường đi bắt đầu là những lối mòn nhỏ, chạy "zíc zắc" xuyên sâu trong rừng cổ thụ. Từ một con suối đi ngược lên, cánh con trai tự mình chạy xe trong khi đám con gái nhảy xuống đi bộ. May mắn là trời không mưa.
Những tán cây rậm rạp lòa xòa khiến con đường phía trước đã âm u càng thêm vắng vẻ, hiu quạnh. Không có lấy một tín hiệu chỉ đường khi liên tiếp là những ngã ba dẫn đến những ngả rẽ khác nhau. Cánh con gái lại được tỏa đi trước, thấy một vệt bánh xe, một cái vỏ lon rỗng hay bãi phân trâu giữa đường cũng có nghĩa là đã tìm thấy đường đi tiếp. Bây giờ mới thấy hết giá trị những dấu vết của các đoàn xe đi trước vô tình để lại trên đường. Sau một hồi mò mẫm trong rừng, chúng tôi gặp đoạn sạt lở đầu tiên.
Xe không thể chạy qua vì đoạn sạt đã liếm mất con đường đất nhỏ. Một bên là vách núi, một bên là vực thẳm sâu. Cánh con gái qua hết, bê theo những đồ đạc lỉnh kỉnh. Cánh con trai lần lượt dắt từng chiếc xe qua. Mồ hôi rịn trên những đôi má căng thẳng.
Tiếp đến, con đường hẹp lại bị cây đổ chặn ngang. Lần này thì không thể bê xe qua. Chúng tôi mỗi người một chân một tay, bẻ cành, chặt cây để đẩy gốc cây nặng nề sang bên cho xe đi tiếp. Trong rừng sâu không một bóng người, chỉ có tiếng 4 chiếc xe, tiếng bước chân hò nhau đẩy xe leo dốc.
Tây Côn Lĩnh được bản đồ đường bộ ghi độ cao 2.427 m.
Bữa trưa gọn nhẹ được tiến hành để nạp năng lượng. Rồi cả nhóm lại nhanh chóng đi tiếp. Ngập sâu trong cánh rừng lau, chúng tôi chỉ cách nhau có vài mét đã không ai nhìn thấy ai vì lau ken dày cả lối đi, lút quá đầu người. Các xế chỉ nhìn theo con đường bé chừng 10 cm dưới đất mà đi. Các ôm lại một lần nữa được đi bộ phía trước. Đường qua ngọn đồi lau bé xíu và phải cẩn thận để không bị bước hụt bởi rất có thể phía bên kia là vực sâu đã bị những thân lau đánh lừa.
Trời bắt đầu chạng vạng và sương xuống giăng mờ lối đi. Không thể đi nhanh hơn, chúng tôi cẩn trọng từng mét xe đi, cẩn trọng với bước chân mình giẫm lên. Mặt đất ẩm lép nhép dưới những gót giày.
Thử thách nối tiếp nhau khi lại có một đoạn sạt lở khác hiện ra. Đây có lẽ là đoạn khó khăn nhất mà bất cứ đoàn nào đi qua cũng nản. Không điểm bấu víu, một đoạn sạt dài phía trước chỉ có đất trơn trượt và vực sâu hun hút phía dưới. Chúng tôi ngồi nghỉ lại một chút trước khi thong dây kéo xe. Hai người giữ chặt bánh xe phía trước, hai người giữ chặt bánh xe phía sau, lò dò lăn từng chiếc xe qua đường. Vất vả cho các cậu con trai. Trong khi các cô ôm đứng phía bên này động viên, chụp ảnh, quay phim, bốn chàng trai mệt nhoài đưa từng chiếc xe qua an toàn.
Niềm vui chinh phục thành công một trong những con đường gian nan và hiểm trở nhất đi kèm với niềm vui khi cả nhóm trở về bình an sau một chặng đường dài.
Trời đã tối hẳn. Khi chiếc xe cuối cùng đi qua điểm sạt cũng là lúc ánh nắng cuối cùng tắt nơi chân trời. Không kịp nghỉ, chúng tôi vội vàng tiếp tục đoạn đường lên đến đỉnh Tây Côn Lĩnh nơi có cột mốc ghi "Khu vực biên giới". Tự hào và vui sướng khôn tả. Chúng tôi đã hoàn thành hành trình chinh phục Tây Côn Lĩnh huyền thoại khi đặt chân xuống đến Hoàng Su Phì vào lúc 20h30.
Đường Tây Côn Lĩnh bây giờ đã có nhiều người đi hơn và được khám phá nhiều hơn, nhưng đó vẫn là một con đường đáng tự hào để bạn tiến bước.