Chỉ cách nhau 100 km nhưng cảnh vật, khí hậu và con người của hai đô thị ở hai đầu đèo Hải Vân mang đến những cảm xúc thật khác nhau. Ghi chép của một người nước ngoài khi có dịp chạy trên con đèo nổi tiếng nhất Việt Nam
Cảnh sắc Lăng Cô dưới chân đèo Hải Vân. Ảnh: Lam Linh
Thức dậy rất sớm vào một sáng ở Huế, sau khi nuốt vội tô bún bò tại một quán vỉa hè ưa thích, chúng tôi bắt đầu lên đường tới Đà Nẵng. Thời tiết ấm áp và dễ chịu. Mẹ chồng tôi khuyên nên đi ôtô cho an toàn nhưng cuối cùng chúng tôi đã chọn đi bằng xe máy để được ngắm cảnh nhiều hơn.
Mải mê với những cánh đồng lúa xanh dập dờn, những người nông dân đang bận rộn gặt lúa và những chú trâu đang nhởn nhơ gặm cỏ, chúng tôi phanh dúi dụi sau khi một chiếc xe tải bỗng nhiên phanh gấp trước mặt. Phía bên phải tôi là một sườn dốc thẳng đứng, bề mặt lô nhô đá, còn phía bên trái là biển Đông rộng lớn. Chúng tôi tới Phước Tượng, con đèo đầu tiên với những khúc lượn ngoằn nghèo. Xe hết xăng. May sao có một “trạm xăng” di động xuất hiện. Một cậu bé ngồi vắt vẻo ven đường, cậu ta cho cái phễu vào miệng bình xăng, xăng được đổ ra từ một chai nước 1 lít cũ kỹ.
Cảnh vật mỗi lúc một tráng lệ hơn. Sau những ngoằn ngoèo theo con dốc, chúng tôi cũng tới được đèo Hải Vân nổi tiếng. Con đèo cao nhất trong các đèo ở Việt Nam (khoảng 500 m so với mực nước biển), một danh thắng đã được ghi danh “Đệ nhất hùng quan” với cảnh đẹp đến xiêu lòng nhưng cũng chứa đầy hiểm nguy. Đôi lúc, chúng tôi nhìn thấy một vài bát hương ven đường để tưởng nhớ những người đã không may bỏ mạng. Hôm nay không có sương mù và đường thì khô thoáng. Thật là may mắn. Chúng tôi quyết định dừng chân nghỉ ven đường và làm một lon bò húc. Một loại nước uống có vị như thuốc chứa đường, khá thú vị.
Đèo Hải Vân độ dốc chỉ 8% nhưng một bên là vách núi sừng sững và một bên dốc thẳng xuống biển với con đường ngoằn nghèo như một con rắn. Thật khó có thể tả hết những gì tôi thấy bằng những tấm ảnh chụp vội. Vượt tới đỉnh đèo, tôi đã bắt đầu cảm nhận rõ cái nóng ấm của không khí biển ở phía bên kia. Chúng tôi lướt xe ngang qua những cây thông đung đưa trong gió.
Đèo Hải Vân. Ảnh: Lam Linh |
Mấy nhà máy của thành phố Đà Nẵng bắt đầu hiện ra trước mắt, lấp ló trong màn sương mờ như khói. Tới thành phố từ hướng này, không ai lại không ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đầy ấn tượng của những rặng núi bao quanh. Trung tâm thành phố phát triển khá hiện đại và thật ồn ào. Nó khiến tôi bắt đầu nhớ không khí trong lành của Huế.
Sáng hôm sau, chúng tôi lên đường trở lại Huế. Đà Nẵng lùi ra phía sau chúng tôi, con đường lại bắt đầu trở nên ngoằn ngoèo và chỉ còn thấy những đỉnh núi nhấp nhô thoáng hiện trong màn sương mù, rừng thông cùng với biển khơi. Hầu hết mọi người đều đi trong đường hầm được xây từ năm 2005. Nó rút ngắn quãng đường đáng kể cho giao thông giữa hai thành phố, nhưng xe máy không được phép chạy qua. Hơn nửa chặng đường trở về nhà, chúng tôi nhiều lần dừng xe nghỉ và cố gắng kéo dài thời gian dừng lại ven đường. Chúng tôi lại cầu cho mưa thuận gió hòa cho chuyến đi tốt đẹp. Huế lại đã hiện ra đằng xa.
|