Tôi chạy vào hậu trường ôm mặt khóc, lần đầu tiên trong đời tôi ước mình đừng đẹp quá.
ảnh minh họa
Thời buổi này lấy chồng phải chọn thật kỹ, xớ rớ lấy phải đồ rởm thì tan nát một đời hoa. Tôi thuộc diện đẹp gái nhất khu phố, mỏng manh như bông hồng, lấy chồng khó lắm.
Sau một đêm thức trắng, tôi soạn dự thảo tiêu chí chọn chồng: Cao to đẹp giai, da trắng như bột mì loại 1, tóc bồng bềnh như mây bay, mắt bồ câu, lông mày lá đào lộn hột, mũi cao thẳng như mũi cá sấu, ngực đủ 8 múi, ít nhất phải có 2 bằng đại học, bằng tiến sĩ càng tốt, chứng chỉ tiếng anh C, chứng chỉ công nghệ thông tin, ăn nói dễ nghe, tính tình lãng mạn… Nói tóm lại, tổng thể là 100 tiêu chí, mỗi tiêu chí ứng với 1 điểm. Nếu chàng nào đạt được trên 90 điểm, tôi sẽ lấy làm chồng.
Đầu tư mấy chục triệu tổ chức kén rể. Gần 10 đứa bạn gái thân của tôi được bổ nhiệm vào ban tổ chức. Đội hình này đã có chồng hết rồi nên siêu phàm lắm, nhìn mặt đàn ông là biết liền, thằng nào lới xới đuổi thẳng cổ, đỡ mất thời gian phỏng vấn. Đặc biệt nhất, tôi mời 1 chuyên gia đa quốc gia tới thẩm định trình độ ngoại ngữ, 1 chuyên gia pháp lý thẩm định các loại giấy tờ...
Buổi kén rể vừa mở mà ứng viên đã đông nghịt, chả hiểu ở đâu mà đông thế, ngày thường giương mắt lên cũng chả nhìn thấy một thằng đàn ông.
Hồ sơ xếp thành đống trên bản sơ tuyển, chuyên gia thẩm định hoa hết mắt, chứng chỉ thật giả lẫn lộn chả thể phân biệt được. Có tin mật báo, một số chuyên gia thẩm định đã nhận phong bì của ứng viên nên cứ cho bừa vào phỏng vấn, nhiều ông nói tiếng Anh như bò rống, có cả những ông nói được mấy câu tiếng Tây Ban Nha, tiếng Thổ Nhĩ Kỳ… mà vẫn được coi là thông thạo ngoại ngữ.
Ròng rã 3 ngày liền, mệt bã hết các cơ quan đoàn thể mà tôi vẫn chưa thể chọn được chồng. Mấy trăm đàn ông trong vùng bị loại, thế mới biết đàn ông bây giờ chất lượng kém quá. Tôi thực sự chán đời. Thảm họa cho những cô gái xinh đẹp mỹ miều như tôi. Tình hình này có lẽ phải lấy chồng “ngoại cuốc” mất thôi, còn con đường nào khác đâu.
Tôi chạy vào hậu trường ôm mặt khóc, lần đầu tiên trong đời tôi ước mình đừng đẹp quá, cứ ngăm ngăm da trâu, răng chín sáu ba không cũng được, nói năng vô duyên tí thì dễ kiếm chồng bao nhiêu.
Đang chán đời nằm vật vã thì thư ký chạy vào báo tin đã tuyển được một chàng 99 điểm rồi. Tôi nhảy cẫng lên mà hét. Thư ký thông báo ngắn gọn:
- Anh này xấu giai, không có chứng chỉ gì, một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết…Tuy nhiên bố anh ta mới được bổ nhiệm chủ tịch phường!