Một thầy đồ Nghệ ngồi dạy học ở Hà Nội, thường dạo chơi phố Hàng Ðào, thấy cô hàng bán thuốc bắc xinh đẹp, có duyên, một lần đến mua thuốc đã gửi bài thơ:
Nữ trinh bán thuốc phố Hàng Ðào
Khách đến mua cô bảo thế nào
Chỉ vị trần vì đánh đã vậy
Còn như liên nhục tính làm sao
Quy thân mấy lạng xin mua cả
Thạch nhũ bao đồng chớ giá cao
Bán hạ mình ơi đừng có nghĩ,
Ung dung quân tử bắc cân vào
Cố nhiên, thầy đồ ấy ngắt nhịp sau hai hai chữ “mua cô” và nhấn mạnh các chữ vừa là tên các vị thuốc bắc như: “nữ trinh”, “trần bì”, “liên nhục”, “quy thân”, “thạch nhũ”, “bán Xhạ”, “quân tử”, vừa với dụng ý trêu ghẹo một cách thông minh.Xem ra ,các thày ngày xưa làm thơ tán gái rất tài hoa. Thật xứng danh ông đồ xứ Nghệ .
Nữ trinh bán thuốc phố Hàng Ðào
Khách đến mua cô bảo thế nào
Chỉ vị trần vì đánh đã vậy
Còn như liên nhục tính làm sao
Quy thân mấy lạng xin mua cả
Thạch nhũ bao đồng chớ giá cao
Bán hạ mình ơi đừng có nghĩ,
Ung dung quân tử bắc cân vào
Cố nhiên, thầy đồ ấy ngắt nhịp sau hai hai chữ “mua cô” và nhấn mạnh các chữ vừa là tên các vị thuốc bắc như: “nữ trinh”, “trần bì”, “liên nhục”, “quy thân”, “thạch nhũ”, “bán Xhạ”, “quân tử”, vừa với dụng ý trêu ghẹo một cách thông minh.Xem ra ,các thày ngày xưa làm thơ tán gái rất tài hoa. Thật xứng danh ông đồ xứ Nghệ .