Hôm nọ - một người chào hàng thường xuyên đi nay đây mai đó kể - tôi ăn trưa ở toa ăn trên tàu đi Bordeaux, ngồi cùng bàn với một tay chơi cờ tướng.
ảnh minh họa
- Sao ông biết đó là một tay chơi cờ tướng?
- Tôi bảo anh ta đưa giùm tôi lọ muối và anh ta đã nghĩ những 20 phút rồi mới cầm lọ muối lên đặt trước mặt tôi.
Lương khủng
Cả cuộc đời, Tèo luôn luôn thổ lộ và kể cho tôi nghe đủ thứ, nhưng chưa khi nào rủ tôi cùng làm ăn. Lần này thì khác, Tèo nói:
- Chúng mình mở công ty đi cậu. Chỉ khi có công ty, ta mới làm việc cho chính ta, mới giàu có được.
Tôi hồ hởi trả lời:
- Tớ biết điều đó lâu rồi. Nhưng thành phố hôm nay có cả triệu công ty. Mình mở ngành gì kiếm được?
|
Tèo vui vẻ:
- Tớ đã suy nghĩ kỹ. Mình thành lập một công ty tổng hợp vừa thoát nước vừa tưới cây, trồng cây. Ai hôm nay mà không cần nước và không thích cây xanh?
Tôi phấn khởi:
- Đúng thế. Vậy công ty hoạt động theo mô hình nào?
Tèo rút ra một tờ giấy:
- Đây là danh sách nhân sự. Tớ làm giám đốc. Cậu là nhân viên kiêm công nhân bảo vệ kiêm lái xe kiêm tạp vụ.
Tôi gật gù:
- Không sao. Chức vụ không quan trọng. Vấn đề là hai đứa phải nương tựa vào nhau. Thế thu nhập sẽ chia thế nào?
Tèo thản nhiên:
- Trước mắt tạm tính như sau: Mỗi năm lương tớ khoảng 2,5 tỉ đồng, còn lương cậu khoảng 50 tới 60 triệu.
Tôi choáng váng:
- Kìa Tèo, sao mà chênh lệch dữ dội như thế? Hai đứa mình là bạn mà. Và theo mô hình, tớ là kẻ trực tiếp lao động, cậu chỉ ngồi văn phòng thôi, dựa vào đâu lương cậu cao khủng khiếp vậy?
Tèo trợn mắt:
- Nghe đây. Tại sao tớ nhận 2,5 tỉ? Vì đầu tiên tớ là giám đốc. Nếu giám đốc mà lương thấp thì xã hội chả ai mơ giám đốc làm gì.
Tôi gào lên:
- Biết rồi. Tớ cũng chấp nhận chênh lệch. Nhưng chênh lệch tới mức đó kỳ quá.
Tèo mềm mỏng:
- Sao mà kỳ. Này nhé, là công nhân, cậu chỉ việc mặc quần đùi áo may ô lao động thôi. Còn tớ, lãnh đạo công ty, phải chi phí những khoản như sau:
1. Tiền comple, cà vạt để tiếp khách và dự hội nghị.
2. Tiền thuốc, tiền chích ngừa vì ngồi quá nhiều trong phòng máy lạnh.
3. Tiền xe hơi, tiền tài xế, tiền xăng để đi làm.
4. Tiền quà cáp cho những giám đốc có chức cao hơn mình.
5. Tiền đi du lịch, đi nghỉ mát sau những ngày làm việc căng thẳng.
6. Tiền trang trí nội thất cho phòng làm việc.
7. Tiền ăn những món bổ dưỡng để có sức lao động.
8. Tiền mua thuốc an thần sau mỗi lượt thanh tra.
9. Tiền trả cho nữ thư ký.
10. Tiền vé máy bay và ở khách sạn khi công tác nước ngoài.
Tôi cãi:
- Vé máy bay, khách sạn và nữ thư ký đã lấy ngân sách công ty rồi mà.
Tèo giận dỗi:
- Thì thôi. Bỏ hai thứ đó ra. Đấy mới nói về chi phí. Bây giờ ta nói về đãi ngộ. Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ hoàn toàn xứng đáng nhận 2,5 tỉ vì những công lao sau:
1. Công suy nghĩ về công ty suốt ngày đêm.
2. Công đọc giấy tờ và ký.
3. Công theo dõi nhân viên, không để cho họ lười biếng, lơ là.
4. Công đối phó, giải trình với cơ quan thuế.
5. Công tìm ra các phó giám đốc thích hợp.
6. Công kìm hãm các công ty khác cùng chức năng để chúng không cạnh tranh được.
7. Công trả lời báo chí và các cơ quan truyền thông.
8. Công giữ cho công ty có dáng vẻ đồ sộ và sang trọng.
9. Công không cần học ngoại ngữ nhưng vẫn nói chuyện được với chuyên gia.
10. Công phải dự các hội nghị và họp đột xuất.
Rồi Tèo cương quyết:
- Cậu thấy chưa. Với sự lao động đó, với công lao đó, tớ nhận lương 2,5 tỉ thì có gì sai?
Tôi hối hận:
- Cậu nói đúng. Tớ sai. Cậu hoàn toàn xứng đáng!