Nghe cha nói: "Đúng vậy, tại sao con Chủ tịch huyện lại cứ phải vào cơ quan làm việc thì mới được chứ?", Lý Hạnh Phúc quyết định đi bán quà sáng.
Minh họa: Lê Tâm.
Biết được thân phận của Lý Hạnh Phúc, mọi người bắt đầu bàn tán: "Con Chủ tịch huyện sao lại có thể đi bán quà sáng được chứ nhỉ?".
Lão Triệu bán bánh nướng không tin, chạy đến tận nơi, hỏi:
- Tiểu Lý à, nghe nói cậu là con của Chủ tịch huyện phải không?
- Đúng vậy - Lý Hạnh Phúc trả lời.
Lão Triệu kinh ngạc:
- Ây dà! Đúng cậu là con của Chủ tịch huyện? Thế thì tại sao cậu lại phải đi bán quà sáng chứ?
Lý Hạnh Phúc vui vẻ:
- Xem ông kìa, con của Chủ tịch huyện thì tại sao không thể bán quà sáng nào?
Lão Triệu không dám cãi lại, vừa đi vừa gật đầu:
- Có thể, có thể, có thể lắm chứ...!
Lão Triệu vừa đi khỏi, lão Vương lại đến:
- Ầy, Tiểu Lý, tôi hỏi việc này, có phải cậu là con Chủ tịch huyện?
Lý Hạnh Phúc đang bận, không ngẩng đầu, đáp:
- Vâng.
Lão Vương lập tức trợn tròn mắt.
Lão Vương vừa đi khỏi, lại đến lão Tần, lão La, lão Mã, lão Lã… rất nhiều người đến. Sau khi biết Lý Hạnh Phúc là con của Chủ tịch huyện, họ đều tỏ ra kinh ngạc, khó hiểu; đều than thở, thậm chí còn bất bình: "Hầy! Con của Chủ tịch huyện tại sao lại có thể đi bán quà sáng nhỉ?".
Sự kiện con trai của Chủ tịch huyện bán quà sáng làm chấn động cả thị trấn huyện. Những người bình thường thì thấy kinh ngạc và lạ lùng, các thủ hạ của Chủ tịch huyện thì không thể tưởng tượng nổi, chạy như đèn cù, hỏi Chủ tịch huyện: "Nghe nói con anh đi bán quà sáng? Anh là Chủ tịch huyện, sao lại có thể để cậu ấy đi bán quà sáng được chứ?".
Cục trưởng Mã nói:
- Ở cục chúng tôi còn đang thiếu người, hay là để cậu ấy đến làm việc ở chỗ chúng tôi?
Cục trưởng Lâm gợi ý:
- Tôi thấy Hạnh Phúc thích hợp với công tác giáo dục, hay là để cậu ấy về Cục Giáo dục làm việc?
Tiếp đó, còn mấy vị Cục trưởng khác gợi ý để Lý Hạnh Phúc về chỗ họ làm việc, nhưng Chủ tịch huyện lắc đầu, đáp: "Vì sao con của Chủ tịch huyện lại không thể đi bán quà sáng, mà lại cứ phải vào cơ quan làm việc mới được? Bây giờ không còn là xã hội phong kiến, cha truyền con nối nữa rồi; lẽ nào con quan thì lại cứ làm quan, còn con anh bán quà sáng thì cứ đời đời nối tiếp bán quà sáng sao?
Cục trưởng Mã vốn là người hay đưa chuyện, mấy hôm sau gặp ai cũng thì thào: "Anh nói xem, vì sao con của Chủ tịch huyện lại phải đi bán quà sáng nào?".
Cục trưởng Điền vặn:
- Bán quà sáng thì không được sao?
Cục trưởng Mã tỏ vẻ nghi ngờ:
- Không! Chủ tịch huyện để con đi bán quà sáng, nhất định là phải có mục đích gì chứ!
- Mục đích gì vậy? - Mọi người đồng thanh hỏi.
Cục trưởng Mã cười bí hiểm:
- Các ông hãy thử nghĩ xem…
Cục trưởng Lâm nói:
- Là Chủ tịch huyện mà lại để con trai độc nhất phải đi bán quà sáng, là ảnh hưởng không nhỏ đâu nhé!
Cục trưởng Mã lập tức nói:
- Để con mình phải đi bán quà sáng, không những có thể mất thể diện, mà còn có thể… - Ông Mã chỉ lấp lửng đến đấy.
Cục trưởng Điện bồn chồn, vội hỏi:
- Còn có thể gì nữa?
Cục trưởng Mã lại cười:
- Các ông hãy thử nghĩ xem…
Cục trưởng Điền không nghĩ được gì, mà chỉ nhìn thấy thôi. Hôm đó, ông thấy cán bộ lớn, bé trong huyện lũ lượt kéo nhau đến ăn sáng ở chỗ Lý Hạnh Phúc. Ăn xong, Cục trưởng Mã đứng dậy để lại tờ giấy bạc một trăm tệ rồi đi. Càng huyễn hoặc hơn là, có một lần, Cục trưởng Điền vô tình nhìn thấy một ông chủ bỏ cả một xấp tiền vào hộp tiền của Lý Hạnh Phúc rồi đi.
Lý Hạnh Phúc phát hoảng, buổi tối cậu tìm cha, nói: "Cha, con e rằng mình không thể tiếp tục bán quà sáng nữa. Cứ thế này, rồi con sẽ bán cha cho nhà tù mất! Cha xem, tiền bán hàng hôm nay đây…", nói xong, cậu đổ hộp tiền ra trước mặt cha.
Nhìn đống tiền, ông Chủ tịch huyện trố mắt:
- Thu nhập bán quà sáng một ngày của con, không chừng bằng người ta làm ăn khổ sở cả năm đấy…!
Hôm sau, Chủ tịch huyện đưa con trai và hộp tiền đến Ủy ban Kiểm tra - kỷ luật Huyện ủy.
Lý Hạnh Phúc thôi không bán quà sáng nữa mà đến cơ quan Huyện ủy làm việc. Hết giờ làm việc buổi chiều, đi qua chỗ quầy bán quà sáng của mình, cậu than thở: Xem ra, việc con của một Chủ tịch huyện đi bán quà sáng và con của một người bán quà sáng muốn lên làm Chủ tịch huyện đều khó tương đương như nhau!