Trang chủ Liên hệ       Thư ba, Ngày 26/11/2024
 
 
THÔNG TIN
Giới Thiệu Hội
Trang Thể Thao
Sức khỏe & Đời sống
Ẩm thực Nghệ Tĩnh
Việt Nam Đất Nước Con Người
Khoa học & Môi Trường
Chuyện lạ đó đây
Nhịp cầu Nhân ái
DANH SÁCH TẤM LÒNG VÀNG
Tin tức Nghệ Tĩnh
Truyền thống Nghệ Tĩnh
Tâm sự cuộc sống
Văn hóa - Xã hội
Văn Nghệ
  -  Văn Thơ Sưu Tầm
  -  Sáng Tác Cộng Đồng
  -  Văn thơ của bạn
Thư Viện
Góc Cười
Tin Trong nước -Tin Quốc Tế -Tin Ucraina
Tin Cộng Đồng
Người Việt Trên Thế Giới
BÀI DỰ THI VỀ XỨ NGHỆ
QUẢNG CÁO

 
Trang chủ > Văn Nghệ >
  LỜI TRÁI ĐẤT - Thơ Vương Trọng LỜI TRÁI ĐẤT - Thơ Vương Trọng , Người xứ Nghệ Kiev
 

          Ảnh minh họa - Internet

 

Tôi vốn nhỏ và ngày thêm bé nhỏ
Khi số người đông thêm, đầu óc to thêm
Từng giật mình hai ngàn năm trước
Khi Ác-si-mét đòi kích bẩy tôi lên
Cũng may điểm tựa, cánh tay đòn 
ông chưa tìm thấy được
Tôi còn quay theo quỹ đạo tự nhiên.
Trăm năm trước đâu còn yên tĩnh nữa
Lần đầu nghe chất nổ Nô Ben.

Tôi bé nhỏ, người ơi, tôi bé nhỏ
Chỉ một giây thôi sóng điện tử chạy quanh 
xích đạo bảy vòng
Tôi chỉ là quả cam xanh trong con mắt 
các nhà du hành vũ trụ
Với hệ mặt trời, tôi chỉ là điện tử
Là hạt bụi phiêu diêu giữa vô tận, vô cùng.

Tôi bé nhỏ và tôi không bền vững
Hãy hình dung quả trứng luộc nửa chừng
Lớp lòng trắng vừa se se đông lại
Nhưng hãy nhìn lòng đỏ phía trong
Là chất lỏng dễ dàng tung toé chảy
Tự tôi phun nham thạch bao lần
Tự lòng tôi dọc ngang bao nội lực
Làm thân hình méo mó với thời gian.

Dù bé nhỏ và mong manh như thế
Trước yêu tin, tôi làm nhà, làm mẹ
Để nâng niu năm tỷ con người 
Ánh mặt trời có cầu vồng bảy sắc
Đẹp sao bằng màu da các con tôi
Những đứa con tôi yêu thương đều khắp
Luôn trở trăn chia ánh sáng mặt trời
Không thương mẹ, sao các con xung khắc
Bao kỷ nguyên máu, nước mắt trào sôi
Đâu tại mẹ sao có con trách móc:
"Trái Đất hỡi, ăn gì mà khát quá
Uống toàn nước mắt với máu tươi"( )
Lỗi lầm Hyrôsima làm sao quên được
Các hành tinh sẽ chất vấn con người!

Hỡi đàn con đông đúc của tôi ơi
Trái đất diệu kỳ thêm khi xuất hiện những
cái đầu quá cỡ
Trái đất cũng mong manh thêm chính vì
điều đó
Nếu phát minh muốn huỷ diệt con người
Khi trái đất chẳng còn là nơi ở
Quỹ đạo nào cho nhân loại chơi vơi?
Hết cây xanh, núi non tràn nham thạch
Phóng xạ trào như sóng biển khơi
Nhà thơ ơi, hãy nghĩ đi, khi đó
Thơ cho ai khi nhân loại không người?

Hoạ sĩ ơi đã đến lúc vẽ tôi
Với dấu hiệu một chiếc cốc thuỷ tinh lật ngửa
Để nhắc nhở con người: Coi chừng, dễ vỡ
Và nói lòng tôi khao khát muôn đời:
Những màu da dưới ánh mặt trời
Tìm gặp nhau với bàn tay nâng cốc!

1986 (Theo FB Vương Trọng)


  Các Tin khác
  + Tháng giêng non thương mùa nắng hạ (19/09/2024)
  + Những hàng thông lặng im (19/09/2024)
  + MẮT TRĂNG (19/09/2024)
  + LÒNG TỰ TÔN (01/08/2024)
  +  CHUYỆN O NẬY (31/07/2024)
  + THÁNG BẢY VỀ.. (25/07/2024)
  + MÙA HOA GẠO (25/07/2024)
  +  TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN (25/07/2024)
  +  NHẶT MẸ VỀ NUÔI (25/07/2024)
  + HÀNG THẢI (31/05/2024)
  + NỖI ĐAU BỊ LỪA DỐI. (31/05/2024)
  + VÙNG KÍ ỨC TRẮNG (30/05/2024)
  + Dưới ánh sương mai (26/05/2024)
  + VẰNG VẶC CHỮ TÂM (Thơ BÙI NGỌC BÍCH) (19/02/2024)
  + ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY Thơ Trần Huy Liệu Lời bình Bùi Ngọc Bích (19/02/2024)
  + GIÓ MÙA (02/11/2023)
  + TẢN MẠN CUỐI THU (02/11/2023)
  + Truyện ngắn. MỘT KIẾP NGƯỜI. (02/11/2023)
  + DỊU DÀNG MÙA THU (04/09/2023)
  + Thơ Nguyễn Hữu Quý - ĐÃ TỚI MÙA ĐÔNG (11/11/2022)
Playlist

GIỚI THIỆU
QUẢNG CÁO
Thống kê
Guests online: 1
Total: 65244800

 
 
 
Người xứ nghệ Kiev
Designed by July