NGỌC MAI
Con về ngõ nhỏ
Con về ngõ nhỏ thoảng hương
Lối vào vẫn lát vàng ươm nắng chiều
Đâu rồi bóng mẹ liêu xiêu
Đâu rồi dải yếm rất nhiều gió hong
Còn đâu chổi quét lá bòng
Còn đâu bông bưởi trắng trong rụng đầy
Chẳng còn hoa khế tím cây
Chẳng còn vai mẹ hao gầy gió sương
Chẳng còn khói bếp để thương
Chẳng còn nước vối tỏa hương ngọt ngào
Gạo khuya ai giã đêm sao
Thèm nghe tiếng mẹ ho bào canh thâu
Trăng non khóc đẫm lá trầu
Kìa như tay mẹ chải đầu cho trăng.
GIANG BIÊN
Miếu ông
Thuở trước
ngài lâm chung giữa đêm sóng cao lừng lựng
ngôi mộ nối làng với biển
hòn cù lao yên nghỉ
vầng dương đỏ ối
trẻ già trai gái
quì chân sóng
nghẹn lời
thể phách tồn đại dương
linh hồn tại làng chài
Rười mọc phủ mái miếu
dứa dại dương liễu thành rừng
linh thiêng bốn bề sóng gió
ba con đường về ông
dấu chân vương nguyện cầu
ra khơi gánh biển trời
vượt cuồng phong sóng dữ
biển cả phường bạn có nhau
bão tố linh ông kề vây mạn thuyền
cưỡi sóng đưa về
nước mắt mừng vui tháo khăn tang lau vội
Rằm tháng bảy chèo cạn múa bông
ba tuần hương điệu hò rước linh
ba tuần hương điệu hò đưa linh
ba vòng trãi bơi ôm phao mà về
ba vòng trãi bơi ôm phê mà vào
Huyền thoại miếu ông Voi
phường chài đắp bồi nhân nghĩa
NGUYỄN TẤN ON
Đầu năm
Làng bỗng dưng nhộn nhịp
Xôn xao gió xuân về
Bên kia cô hàng xóm
Thức cùng tôi và trăng
Gói tình vào chiếc lá
Tiễn tôi đi vào lính
Đứa em thơ luýnh quýnh
Nắm tay mẹ - chạy theo
Tiếng nắng đổ trong veo
Qua cánh đồng khen khét
Xuống dòng sông soi mặt
Tôi mang theo - mang theo
Sân ga chùng im lặng
Vàng mùa xuân sau lưng
Áo lính cha bạc trắng
Mắt nở đóa mai rừngis
Theo Tạp chí Văn nghệ Quân đội