(NSHN) - Khi đông đã vào sâu, rét ngọt là một “đặc sản” của Hà Nội. Cái rét đậm mà khô, không vồ vập, ồn ào mà cứ âm thầm, lặng lẽ thấm vào cơ thể, thấu tận xương, thấm tê nhưng không giá băng.
Nửa đêm trời chuyển sang rét ngọt, cái rét khô hanh rất đặc biệt của mùa đông xứ Bắc.
Rét thấm đẫm vào không khí xôm xốp, tràn qua khe cửa, lẻn vào nhà, chui vào giường chiếu khiến trong cơn mê ngủ cũng phải kéo chăn, co mình. Sáng hôm sau tỉnh giấc càng thấm thía cái lạnh tê tái, tràn ngập phố phường. Cái rét như lưỡi dao sắc lẹm cắt vào da thịt, lặng lẽ thấm vào tận xương khiến người ta chỉ muốn nghỉ ngơi, cuộn chăn ngủ vùi.
Rét là thế mà bấy lâu nay, mọi người vẫn ngóng rét ngọt khi mùa về bởi nó được coi là món quà của thiên nhiên dành cho con người.
Rét ngọt như giúp ta nếm được vị ngọt ngào trong cái rét. Mùa này ra chợ, ngắm những quả bưởi chín vàng, những cam quýt chín đỏ hay thưởng thức những quả táo ta tươi giòn ngọt sắc thật thích. Vị ngọt ướp trong cái giá lạnh của đất trời khiến rau màu vụ đông xanh tươi mơn mởn. Nhìn xà lách, bắp cải cuộn chặt, những củ hành mập mạp trắng nõn, sắc đỏ quả cà chua mọng hơn… như lộ rõ sự hài lòng về thời tiết.
Rét ngọt, trời hanh khiến má trẻ con ửng hồng. Cái lạnh của rét ngọt kéo người ta xích lại gần nhau hơn, lãng mạn hơn. Thời tiết này mà mặc ấm lái xe máy chầm chậm lên đê xuôi sông Hồng rồi vòng về hồ Tây ngắm khói sương bảng lảng, hay thong thả dạo quanh bờ hồ liễu rủ, thả bộ lên cầu Thê Húc cong cong, hít hà hơi phố xá… sẽ thấy cuộc sống đáng yêu biết nhường nào.
Rét ngọt khiến người ta trìu mến hơn với cả những khoảnh khắc vụn vặt mà thường ngày lãng quên bên rìa cuộc sống mưu sinh. Sà vào một quán cóc khiêm nhường nép bên vỉa hè, nhâm nhi chén trà nóng, cái kẹo lạc, ngồi ngắm người qua lại, ngắm những cây bàng nơi góc phố “cháy” rực để sưởi ấm mùa đông Hà Nội hay quây quần bên bếp ngô, khoai nướng, mía tím nướng, hạt dẻ rang… sẽ thấy sự lãng mạn, trầm tĩnh của mùa vẫn ẩn khuất đâu đó trên phố xá, trong lòng người.
Những ngày này, mẹ lại ngồi gom những quần áo ấm con cháu không mặc đến để gửi về quê hay gửi tặng quỹ từ thiện trên phố. Lại nhớ những ngày đông khi xưa, dậy đi học từ sáng sớm, khi trời còn mù sương. Lạnh đến thấu xương mà chỉ có ba manh áo mỏng, cái quần chéo bạc phếch, cộc đến mắt cá và đôi dép nhựa mòn vẹt. Cuộc sống ngày ấy khó khăn nhưng tươi đẹp vô ngần bởi hằn sâu trong trí nhớ là những đôi mắt bạn bè long lanh lấp lánh. Ánh sáng ấy đã hân hoan rọi ngời lên miền ký ức tuổi thơ, thắp sáng những ước mơ, khát vọng một thời tuổi trẻ. Nhiều khi, như hôm nay, lại thấp thoáng trở về để hiểu thấu hơn giá trị của cuộc sống, của tươi non, của ấm áp cứ lẳng lặng ngấm vào như một nguồn năng lượng ngọt...
Rét ngọt thường chỉ có trong năm bởi rét ngọt gọi xuân về, giúp cho hương vị Tết thêm tròn trịa. Qua Giêng, Hai, trời ấm dần lên và nồm ẩm cùng mưa xuân khiến rét ngọt không còn nữa...