Một nhóm học trò lớn, nhân một hôm thầy đi vắng, ngồi tán gẫu với nhau về Truyện Kiều.
Một anh nhận xét:
- Trong suốt Truyện Kiều, người ta thấy cô Kiều lúc nào cũng khóc, không có lúc nào cười, các bạn có thấy không?
Một anh nữa nói:
- Ðúng đấy! Cô Kiều quả thật không bao giờ cười. Nhưng mà có một lần người ta trông vào cô thì thấy cô buồn cười. Ðố các bạn đó là lần nào?
Nhóm học trò còn đang suy nghĩ, thì một anh chợt nói:
- Tôi biết rồi! Ðó là lần thăm mả Ðạm Tiên:
"Vân rằng: Chị cũng nực cười!
Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa!"
Cả nhóm thanh niên đều vỗ tay cười. Nhưng một anh nãy giờ không nói gì, đứng ra nói:
- Các anh bảo cô Kiều không bao giờ cười ư?. Tôi nói là có đấy, mà lại cười to, cười nhiều nữa kia!.
Nhóm học trò sửng sốt, hỏi vặn:
- Ðâu, lúc nào?. Anh đọc chúng tôi nghe!
Anh học trò ung dung nói:
- Ðó là lúc Từ Hải trở về rước cô:
"... Cùng nhau trông mặt cả cười
Dang tay về chốn trướng mai tự tình..."
Nhóm học trò lại một phen vỗ tay như pháo rang....
(Sưu tầm)