Kính nhớ anh Việt Văn
Anh ơi, ba sáu năm rồi, (36)
Anh đi biền biệt phương trời xa xăm,
Giờ đây, “đất khách” anh nằm,
Chúng em đâu dễ viếng thăm một lần,
Gia đình, bạn hữu, người thân,
Xót thương anh phải gian truân một đời...
Giỏi, Tài chi lắm anh ơi,
Để ròi phải chịu kiếp người “tha phương”,
...”Mình anh làm cả đoạn trường,
Mình anh còn biết cuối đường là đâu”...(*)
Tìm được anh – dạ đớn đau,
Niềm vui át bởi nỗi sầu xót xa,
Công sinh, công dưỡng Mẹ, Cha,
Anh mang theo hết – bôn ba “xứ người”,
Nguyễn Du xưa đã dạy rồi:
...“Tài tình chi lắm cho trời đất ghen”...
Anh đi – có biết Mẹ hiền,
Mỏi mòn ngóng đợi triền miên tháng ngày,
Giờ đây “Bóng cả lung lay”,
Vẫn tràn hy vọng có ngày gặp con...
Chúng em biết nói gì hơn,
Đành lòng “nuốt tủi, ngậm hờn” vì anh,
Phải “đành” vì “sự đã đành”,
Trách ai, ai trách - mãi dành về sau!!!
Anh ơi! năm tháng dài lâu,
Vẫn hy vọng - nén thương đau đợi chờ.
Thương cho cháu nhỏ dại khờ,
Nhớ Quê – cháu biết bao giờ về thăm,
Cho tròn Đạo hiếu trăm năm,
Tìm về “Nguồn cội, tình thâm ruột rà”,
Chắc giờ nơi ấy – phương xa,
Vợ, con anh đã thiết tha muốn về,
Rồi đây, muôn dặm sơn khê,
Non sông xa cách, ai về được không?
Lại chờ, lại đợi, lại trông,
Lại mong, lại nặng nỗi lòng vấn vương,
Làm sao cho trọn mọi đường,
Vẹn tình trăm nhớ, ngàn thương dạt dào...
Niềm tin, hy vọng, ước ao,
Vẫn luôn chắp cánh bay cao với đời,
Nhớ anh nhiều lắm anh ơi,
Mong anh thấu được những lời của em.
Hà Tĩnh, 20/ 10/2015
Em trai: Nguyễn Văn Bình
Ghi chú: (*) Trích thơ của anh Việt Văn:
...”Mình tôi làm cả đoạn trường,
Mình tôi còn biết cuối đường là đâu”...
|