ĐÊM TRĂNG HỒ KHÊ
NGHE TIẾNG SÁO HÀNH QUÂN
Kính tặng các chiến sỹ Trung Đoàn Triệu Hải Anh Hùng!
Bỗng tiếng sáo thánh thót
Đêm lặng, rừng Hồ Khê...
“Anh vẫn hành quân
trên đường ra chiến dịch…”
Nhớ đường rừng thuở trước
Những lối mòn lính qua
Dốc cao, muỗi cùng vắt
Đá sắc như dao cắt
Khe sâu, lũ cùng thác
Cheo leo, bùn trơn trượt
Đường hành quân xa lắc
Chia nhau nắm cơm ướt
Gió quật, mưa trắng rừng
Dìu nhau trong khó khăn
Ấm nghĩa tình đồng đội!
Dọc đường dài hành quân
Người lính thành nghệ sỹ
Suối rừng cùng thổn thức
“Ngắm trăng mé đỉnh rừng”…
Quên mọi nỗi mệt nhọc
Và khe khẽ ngâm nga
Để xua đi nỗi nhớ
Tình em và quê xa...
Heo hút nẻo rừng già
Ánh trăng mờ khao khát
Nhớ quê, thương Mẹ Cha
Nẻo đường xa biền biệt...
Trăng non nhòe nước mắt!
Hồ Khê, sáo thánh thót
Tiếng lính vẫn ngân nga
Võng níu hai nỗi nhớ:
Rừng xưa đồng đội xưa!..
Lặng im thắp nén hương
Tìm bạn trong mộng mơ
Gọi tên mãi... im lặng ...
Hồ Khê... lệ ứ nhòa!..
Hồ Khê - Cam Tuyền 8 tháng 4 Nhâm Thìn
Bài thơ ra đời trên cánh võng này tại Hồ Khê.
ĐƯA QUÊ HƯƠNG VÀO CHO ĐỒNG ĐỘI
Gửi tới Hương hồn các Liệt sỹ và LS Đặng Ngọc Sơn, E 27
Chưa biết tên!
“chưa biết tên”... Muôn vàn mộ không tên!
Anh có nằm đúng nơi đây hay lạc dòng địa chỉ?
Gào thét lên. Gọi chung các anh hai từ: Đồng chí
Đồng đội ơi anh ở đâu? Sao anh cứ mãi lặng thinh!
Chang chang nắng Miền Trung, Quảng Trị, Khe Sanh…
Mây trắng lang thang như muốn che tôi, che anh
Mặn chát mồ hôi hòa cùng nước mắt!
Đứt ruột nhớ anh, đồng đội mài miệt kiếm tìm...
Đổi máu xương, ta thề giành lại non sông
Mẹ mất con, anh chị mất em, vợ để tang chồng!..
Ngày ấy ra đi, hẹn hoài sao anh không về nữa...
Tuổi mãi mãi đôi mươi... Anh vội về cõi vô cùng!
Xin gửi nắm đất quê nhà đến với các anh
Gửi tới các anh giọt nước khắp quê mình
Đành xin một vóc đất chiến trường về cho mẹ
Ngậm ngùi thảng thốt giữa mông mênh…
Vĩnh Linh 30/4/2012
Xót lòng, Từ Quy ơi!
"BẮT CÔ TRÓI CỘT”
Kính tặng các Mạ và Phụ nữ Quảng Trị Anh Hùng.
Tưởng nhớ những người chị và
những người em Giao liên đã khuất!
-Mạ gả út cho bay!
(Tuổi đôi mươi mặt đỏ nhừ, anh lính Bắc...)
Em tủm tỉm cười:
- Con còn bé lắm, Mạ ơi!
- Bọ mi chư, trăng đã tròn rồi!..
(Nỗi buồn, nỗi lo và ước mong của Mạ chúng tôi!..)
Cả hai chừ đã lạc chốn lạc nơi...
Không biết bên kia
hai người có gặp được nhau không nhỉ!?
Hôm ấy em đi
Đi mãi không về!..
Đồng đội rải nhau tìm
Người nữ giao liên nằm lặng yên đâu đó(?)
Đành kết bó hoa rừng
Lệ rơi! Ngả mũ!..
Tóc tiên rũ mặt!
Mưa rừng òa khóc!
Sấm chớp kêu gào!
Lính đau nghẹn nấc!..
Vạn rưỡi ngày đêm hoài nhớ, hoài trông
Sao không thấy em quay về mắc võng
Dằm em nằm vẫn hoài bỏ trống
Cỏ hoa rừng quen hơi tìm em đến ngác ngơ!..
Bặt tiếng à ơi...
em mơ làm mẹ giữa canh khuya (?)
Im ắng sau mỗi đợt chống càn
bên cánh võng (chuyện chi?) mà em cứ cười khúc khích (?)...
Từ hôm đó rừng xác xơ ngả nghiêng...
anh lặng thầm nghe gió khóc!..
Đơm bát cơm phần chờ muộn bữa...
sao em lỡ hẹn... Thì ánh trăng tròn!..
Chồi xanh chiến trường xưa
nay đã hóa đại ngàn, em ơi!.. Em có biết?!..
Cô ấy đi lâu rồi!..
Từ Quy hỡi, không kịp lời vĩnh biệt!..
Mộng hoài thời xửa xưa
Khoắt khuya sao chim mãi mãi còn thảng thốt:
“Bắt cô trói cột”!
Từ Quy ơi, đừng kêu nữa...
làm đời cựu binh đau thắt ruột!
Về mắc võng nơi chiến trường xưa
Người cựu binh già rưng rưng nước mắt
Như muối xát tận lòng
Đau xót lắm Từ Quy ơi!
Đêm Hồ Khê – Đá Bạc – Sài Gòn 2012
Thạch Cầu
|