Vẫn như là người lính lúc ra đi
Người thương binh già qua đời sáng nay
Đồng đội cũ còn dăm người lác đác
Mắt nhoà lệ. Suốt một đời trận mạc
Những tấm lưng rũ xuống chiếc quan tài
Chiếc nạng gỗ nửa đời không thiếu được
Giờ thừa ra, lặng lẽ xếp bên tường
Dưới hốc tủ, những chiếc giày một phía
Trên ngăn bàn, đầy các loại huân chương
Con chó già bỏ ăn bên bếp lạnh
Nằm dài ra, hiểu rằng chủ không còn
Vòi nước cũ lâu ngày, không khoá chặt
Chảy giọt dài, giọt ngắn suốt đêm hôm
Một tấm áo màu hoa cà thấm máu,
Quyển vở rách bươm với chiếc nơ hồng
Theo trăng trối của người quả cố
Được đặt vào phía trái tim ông.
Người thương binh già qua đời sáng nay
Người ta liệm bộ áo quần quân phục
Ông cất kỹ hồi chiến tranh kết thúc
Vẫn như là người lính lúc ra đi!
Giai điệu chiến tranh
Đèn bật sáng trong ngôi nhà ám khói
Máy thu hình dạo khúc nhạc model
Gõ chát chúa. Hình nhân vươn cổ hát
Muỗi đồng bay chập choạng dưới chao đèn
Người lính cũ nở nụ cười héo hắt
Ngỡ như vừa đánh mất tuổi thanh xuân
Những vũ khúc dân ca Nga bình dị
Đã dửng dưng hoá thạch giữa đời thường
Nước Nga hỡi lẽ nào quên lãng
Hồi chuông ngân gióng giả, nắng xuân về
Xiren nở tím trời, sau khóm lá
Bàn chân trần khoả nước dưới lòng khe
Nângcây đàn im lìm treo trên vách
Bàn tay già lần cánh cửa thời gian
Lựa năm ngón tìm về giai điệu cũ
Cachiusa, hành khúc những binh đoàn
Mùa truy kích, pháo gầm rung trận mạc
Mấy mùa đông bằn bặt vắng tin nhà
Sau bờ dốc thoáng bóng người thôn nữ
Băng tan rồi, táo lại nở đầy hoa...
Ngọn lửa vĩnh cửu
Dẫu màu cờ có thể đổi thay
Những tên phố và quảng trường cũng khác
Nhưng ngọn lửa sẽ không bao giờ tắt
Sẽ ngàn năm cháy đỏ trước tượng đài!
Cuộc chiến tranh đẫm máu đã qua rồi
Chiến hào cũ chỉ hằn trong kỷ niệm
Nơi khốc liệt thành địa danh thăm viếng
Tấm bảng đồng ghi chiến tích tuổi tên
Không dễ gì lại có thể nguôi quên
Nơi sỏi đá cũng thấm dòng máu đỏ
Nơi nắm đất cũng chứa từng trang sử
Bao người đi ra trận đã không về
Bao cuộc đời gửi lại cánh đồng Nga
Tuổi xuân lẫn trong màu xanh bất diệt
Trong ngọn gió vang lời thề quyết liệt:
- Không thể lùi, phía sau, Mạc tư khoa!
Trên nẻo đường những người lính đi qua
Chiến thắng chỉ được đổi bằng máu lửa
Dẫu ngừng đập, những trái tim bất tử
Thành tượng đài người chiến sĩ vô danh
Qua lâu rồi năm tháng cuộc chiến tranh
Dẫu tên phố và màu cờ đổi khác
Nhưng ngọn lửa sẽ không bao giờ tắt
Vẫn ngày đêm cháy đỏ trước tượng đài.
Nguyễn Huy Hoàng
|