CÓ MỘT HÀ NỘI TRONG TÔI
Ảnh minh họa - Internet
Mãi vẫn còn một Hà Nội trong tôi
Hơi ẩm của mùa xuân, heo may ngày tháng giá
Mùi bánh nóng ban mai, hương cốm xanh mới giã
Một bầu trời trong trẻo nắng mùa thu
Những cái tên tựa xóm mạc, làng nghề
Những hàng, chợ, cầu ô và bãi bến
Những mái phố thâm nghiêm và cổ kính
Con đường dài bóng rợp trải hàng cây
Hà Nội trong tôi, những đôi mắt biết cười
Những sóng tóc bồng bềnh như biết hát
Một dáng đi, tà áo dài tha thướt
Đêm xa nhà lại mơ thấy Hồ Gươm
Từ tiếng chào, từ ý tứ đoan trang
Nét thanh lịch, hào hoa người Hà Nội
Miếng quà ngon, thú ăn chơi, lễ hội
Phải chắt chiu, thanh lọc tự ngàn đời
Có gì lạ kỳ đâu, mà lại nhớ khôn nguôi
Tiếng tàu điện, hoa ngoại thành vào phố
Quán nhỏ đêm chong đèn, tiếng rao dài ngõ chợ
Tiếng xôn xao nước vỗ phía sông Hồng…
Tôi bỗng thương em tự xa ngái ngàn trùng
Bị mê hoặc bởi lòng người hoài cổ
Để chiều nay, trong quán hè phố nhỏ
Nghe mưa thu rơi lạnh bến Tây Hồ
Vẫn chi hồ, giả dã, sống như mơ
Hãy cảm ơn cơn cuồng phong số phận
Đã hất nàng ra khỏi cuộc đời tôi.
Người ta kể, người xưa, nàng có hỏi
- Vẫn làm thơ, lay lắt sống xứ người!
NGƯỜI TA KỂ
Ảnh minh họa - Internet
Người ta kể, mới gặp nàng tuần trước
Vẫn dịu dàng và quyến rũ như xưa
Dù đuôi mắt vài nếp nhăn kín đáo
Và hình như đã hơi chút đẫy đà
Người ta kể, nàng hoàn toàn mãn nguyện
Chồng quan to, con du học bên Tây
Có biệt thự ngay giữa lòng phố cổ
Thuộc vào hàng quyền quý của thời nay
Nếu thưở ấy, đắm chìm vào sách vở
Nếu dại rồ, nàng gắn với đời tôi
Thì giờ đây, dưới mái nhà cấp bốn
Mắt trũng sâu, tóc tổ quạ rối bời
Chắc con cái chỉ học hành dang dở
Chạy xe ôm, hoặc phó mộc, phu hồ
Với ông chồng, lưng thưỡn dài, tốn vải
Vẫn chi hồ, giả dã, sống như mơ
Hãy cảm ơn cơn cuồng phong số phận
Đã hất nàng ra khỏi cuộc đời tôi.
Người ta kể, người xưa, nàng có hỏi
- Vẫn làm thơ, lay lắt sống xứ người!
(Rút trong tập thơ Giữa thanh thiên bạch nhật - tác giả Hà Thị Trực cung cấp)
|