Mai mốt, rồi ta rời “Điểm tựa”
Ta về sống tiếp quãng quê hương
Ta gác sang bên ngày cơ cực
Chân dầm bùn máu, tóc dầm sương
Ta sẽ quên nhanh người tráo trở
Chấp chi cái chuyện nhỏ nhen, hèn
Dăm chùm pháo địch bên kia bắn
Kể cũng xem như khách qua đường
Đây Cao Ba Lanh. Đây đỉnh mây
Đỉnh mù sương trắng. Đỉnh nghẹn cay
Bạn ta mấy đứa nằm lại đó
Mặt chúng cười lên mắt rất hiền
Mai mốt, rồi ta rời “Điểm tựa”
Trung đoàn! Nhớ lắm. Nhớ khôn khuây
Những thằng lính trẻ nghêu ngao hát
Báng súng vỗ thay nhịp trống chày
Kìa “Mỏn thằng người” đứng trơ trơ
Mặc kệ xung quanh khói khét mù
Này “Đồi cây cụt” xanh lên lá
Tấu ngân khúc hát át đạn thù
Đây Cao Ba Lanh. Đây đỉnh mây
Đỉnh mù sương trắng. Đỉnh men say
Tiếng rừng như thể đoàn quân thét
Bãi đá triệu năm rung vạn cây
Ta nhớ Phai Làu lúa vừa lên
Sông Moóc, Khe Tiền sáng lửa đèn
Giặc giã tan rồi dân về bản
Má hồng em gái ấm quế thơm
Nhớ mùa hoa trẩu nắng đung đưa
Trắng đến lòng ta cũng thẫn thờ
Áo hoa mắt biếc vui đi hội
Sáo khèn réo rắt tới Hoàng Mô
Mai mốt, rồi ta rời “Điểm tựa”
Biết còn trở lại với Đồng Văn
Cao Ba Lanh đó! Hồn ta đó
Gọi mãi ngày xanh mãi mùa xanh
Cao Ba Lanh, tháng 2/ 1979
Hà Nội, tháng 1/2015
*
Cao Ba Lanh, một điểm cao thuộc xã Đồng Văn, huyện Bình Liêu, tỉnh Quảng Ninh. Nơi đây có bãi đá thần nổi tiếng, vỗ vào nghe như tiếng trống trận.Tháng 2 năm 1979 nơi đây là mồ chôn quân bành trướng Trung Quốc khi chúng sang xâm lược nước ta.