Trong khu rừng nọ có một chú Hươu sao với thân hình mảnh mai thật dễ thương. Hươu sao tự hào về dáng vẻ của chú lắm. Một hôm, Hươu sao đến bên bờ suối uống nước. Nước trong veo làm bóng nó hiện rõ dưới lòng suối. Hươu cứ ngắm nghía mãi, ngắm nghía mãi đôi sừng của mình và thầm nghĩ: - Ôi, đôi sừng của mình mới đẹp làm sao!
Chợt nhìn xuống hai cặp chân gầy guộc, khẳng khiu, Hươu ta nhăn mặt, lẩm bẩm:
- Sao mà chúng xấu xí đến thế! Đã nhỏ lại còn dài nữa chứ!
Rời bờ suối, Hươu sao tha thẩn dạo bước trên cánh đồng và cứ băn khoăn suy nghĩ:
- Chân mình xấu quá! Có thể chúng sẽ làm hỏng danh tiếng của mình mất!
Bất chợt một con sư tử xuất hiện trước mặt Hươu. Sợ quá, Hươu sao vội ba chân bốn cẳng phóng chạy. Sư tử rượt đuổi theo phía sau. Nhưng đôi chân gầy guộc và dài nghêu đã giúp Hươu sao chạy nhanh như bay khiến Sư tử cứ lùi xa dần, xa dần... Mải chạy, không để ý nên Hươu vướng phải một lùm cây rậm rạp. Thế là đôi sừng đẹp mà nó hằng yêu quí bị cành cây và dây rừng níu chặt lại. Sư tử thì mỗi lúc một chạy tới gần. Hươu sao cuống cuồng sợ hãi và vùng vẫy thật mạnh. May quá, Hươu cũng chui được ra khỏi lùm cây và chạy thoát! Nhưng một nhánh của chiếc sừng đẹp đẽ mà nó từng hãnh diện đã bị gãy khiến nó rất đau.
Khi đã chạy như bay tới một chỗ an toàn, Hươu sao mới dám dừng lại. Lúc bình tĩnh lại, Hươu sao đã thấm thía nghĩ thầm:
- Ôi, cái mình nghĩ sẽ hại mình thì lại cứu sống mình còn cái mà mình vô cùng cưng chiều thì lại suýt làm mình mất mạng!
Các bé thấy Hươu sao nghĩ có đúng không nào?
(Sưu tầm)