Có tiếng Mẹ là cội nguồn sức sống
Là tình quê ngọt ngào cháy bỏng
Văng vẳng sáo diều, lưu luyến tuổi thơ tôi.
Ai cùng tôi phiêu bạt xứ người
Cũng dứt day một miền quê yêu dấu
Lời mẹ gọi đêm trường nghe buồn thấu
Tiếng cuốc đêm hè khàn giọng dưới trăng suông!
Tôi với bạn bè hội tụ từ muôn phương
Đến nơi đây nhọc nhằn kiếm sống
Chuỗi ngày qua đi, niềm nhớ thương hoài vọng
Canh cánh trong lòng theo mỗi kiếp tha hương!
Có tiếng chim chiều xao xác vấn vương
Lá Thu rơi cho lòng ta trĩu nặng
Nốt nhạc buồntrong không gian trống vắng
Se thắt lòng ta nỗi nhớ tới khôn cùng!..
Mỗi tối ta ngồi nghe tiếng nói Quê hương
Suối lệ tuôn theo “ Tiếng đàn bầu” sâu thẳm
Có cánh buồm đi về nơi xa lắm
Đau đáu chân trời những hình bóng tiễn đưa!
Mẹ ta giờ tóc đã bạc và thưa
Tấm lưng còng, áo sờn vai năm tháng
Cha cặm cụi bên lưng triền dốc vắng
Dáng hao gầy dưới con nắng ong ong...
Tiếng Mẹ gọi mình dưới ráng chiều Đông
Nghe da diết như vần thơ sưởi ấm
Gió đã lạnh mẹ run run nhóm lửa
Khói lam chiều theo tay Mẹ bay lên.
Xa quê rồi nhớ tiếng Mẹ thân quen
Tha thiết bên nôi lúc ta còn thơ ấu
Giữa cơn mưa nhớ mùa mưa xứ sở
Những hạt mưa va tán lá rì rào...
Nắng lên rồi, nắng ở tít trên cao
Nắng soi khắp mọi miền trái đất
Nhờ nắng gửi tới nơi quê nhà xa lắc
Nỗi nhớ mong khắc khoải những tháng ngày!
Đỗ Thị Hoa Lý - Kiev
(Trích trong tập thơ “ Quê hương tôi”
NXB QĐND tháng Tư 2011)