Hình bóng cây dừa trước ngõ, trước vườn nhà, cây dừa vươn thẳng bên những mái rạ tranh nghèo, cây dừa soi bóng lung linh trên mặt ao mặt hồ, cây dừa cứ luôn hiển hiện mãi trong tôi.
Hoằng Hóa quê tôi, cái nắng cái gió của miền duyên hải bao trùm những triền dài cát mịn. Mùa hè, nắng gió bám chặt nơi miền quê lam lũ. Cây dừa từ lâu đã bám rễ sâu, ôm chặt lấy mọi xóm làng, dừa che chở làm vợi đi cái nắng như đổ lửa, cái gió như bão tố của miền đất duyên hải xứ Thanh. Ngày ấy quê tôi nhiều nhà có cây dừa, có rặng dừa, dừa trước nhà, dừa sau vườn, dừa lung linh soi bóng nơi ao hồ... Mùa hè lũ trẻ choai khoái nhất được trèo dừa, chỉ những cây dừa thấp thôi, không dám trèo những cây dừa cao vút, được sờ tay hái những quả dừa căng tròn, xanh mịn, mát phấn với đầy cảm xúc lâng lâng; được ngửa cổ tu dòng nước tươi mát, ngọt lịm từ trong quả dừa, cứ thế cứ thế rồi chảy vào rồi ngấm dần ngấm dần đến tận phía trong làm mát rượi tâm hồn là thế.
Quê tôi vùng đất lửa, mảnh đất Hàm Rồng đạn bom, mảnh đất cầu Tào rực lửa, mỗi hố bom là một vết thương chiến tranh, mỗi người ngã xuống là tội ác của quân thù. Ngày đó mùi khói súng, mùi thịt cháy dễ gì để chúng tôi lãng quên, nỗi đau từ bom đạn quân thù.
Cũng lạ thay, cây dừa quê tôi ngày ấy vẫn hiên ngang bất khuất, đứng thẳng như những cột cờ vĩ tuyến, như người dân làng Phượng Đình, làng Yên Vực, một vùng quê rất đỗi yêu thương, một quê hương anh dũng kiên cường bất khuất, quê hương của bảy hai dũng sỹ Yên Vực, của bảy cô gái thay pháo thủ làng Phượng, họ là những người lính chẳng có quân hàm. Và cứ như thế mặc cho những vết thương nơi thân cây, những nhát găm sâu hoắm của bom đạn quân thù, dừa quê tôi vẫn hiên ngang sừng sững, dừa cho lá ngụy trang để che mắt quân thù, lá dừa biến thành những vòng ngụy trang xanh rờn sau lưng cô chú dân quân du kích, lá dừa ôm chặt đung đưa quanh nòng pháo cao xạ, cùng chú bộ đội vít cổ máy bay quân thù. Mỗi xuân về tết đến, lá dừa bọc bánh chưng xanh bên mâm ngũ quả, ngay ngắn trên bàn thờ tổ tiên, dòng họ của mỗi gia đình quê tôi.
Bao năm cầm súng xa nhà, bao năm rời quê hương xứ sở, bao năm bộn bề mưu sinh, tất bật với dòng đời, thảng hoặc bắt gặp bóng dừa bên dòng kênh, ao hồ, kỷ niệm ùa về thăm thẳm trong tôi.
Ngày nay, những ao những hồ quê tôi đang lần lượt nhường chỗ cho những ngôi nhà cao tầng, cho từng khu dân cư, nhà trọ, những cánh đồng lúa vàng mới ngày nào nay cũng đang nhường chỗ cho những nhà máy, xí nghiệp, những khu công nghiệp thời hiện đại. Dừa làng tôi vì thế đã vắng dần lại vắng hơn, thưa thớt càng thêm thưa thớt.
Những năm gần đây, quê tôi trở thành vùng du lịch trù phú, những thắng cảnh Hàm Rồng, những du lịch sinh thái Hải Tiến, những làng nghề vang danh, những di tích lịch sử cách mạng chứa đầy dấu ấn, cứ thế thu hút khách du lịch, cả nước hướng về với sinh thái biển, cả nước tìm về một Hàm Rồng. Và cả những người khách nước ngoài, cứ thế họ tìm về với vùng quê vốn đã đẹp lại đẹp hơn. Những quả dừa thơm mát quê tôi lại níu lòng du khách.
Đăng Văn (vanhoadoisong.vn)
Nguồn quehuongonline.vn
http://quehuongonline.vn/van-hoc-nghe-thuat/nho-huong-dua-que-toi-20160114141558430.htm