Ngoài trời mưa như trút nước. Tiếng mưa lộp bộp trước hiên nhà như đắng chát lòng tôi. Mỗi khi mưa đến là tôi lại lo về cánh đồng muối quê nhà. Ở nơi đó có bao nhiêu người quanh năm khổ hạnh vì nghề muối. Và cũng ở nơi đó, có người cha tóc bạc quanh năm còm cõi trên ruộng muối để nuôi bầy con nhỏ.
Đổi lấy những hạt muối trắng là bờ vai bị nắng đốt cháy đen sạm theo năm tháng. Nhưng điều đó làm cha vui hơn vì càng nắng, quê tôi càng bội thu những mùa muối. Vất vả hơn, mỗi khi mưa xuống là cha cùng bà con nơi đây phải tát từng gàu nước. Và phải chứng kiến từng hạt muối tan dần trong mưa, như làm rơi từng giọt nước mắt của cha và cả những người làm muối nơi đây.
Vẫn nhớ, khi còn bé thơ, vào mỗi buổi chiều tôi thường mon men chạy theo cha ra cánh đồng muối. Từng đống muối cao vút gom lại như những nóc nhà lớn. Tôi như bị ngợp bên những ngôi nhà muối trắng ấy. Nhìn những hạt muối sạch sẽ, trắng tinh tươm, tôi lại vui mừng biết bao. Vì từ những đống muối ấy mà tôi sẽ có áo mới đến trường, sẽ được cha mua thêm nhiều sách vở... Thời thơ ấu, cùng những mùa muối cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi qua êm ả.
Còn năm nay, hết mưa lại nắng. Những thửa muối được vun lên, trong chốc lát lại tan chảy thành những ruộng nước. Dường như chính sự thử thách của thiên nhiên đã rèn luyện lòng kiên nhẫn, chịu khó của những con người nơi đây. Khó khăn, vất vả cứ theo một cái vòng lẩn quẩn của nghề làm muối...
Năm nay muối lại mất mùa, thu hoạch chẳng bao nhiêu khiến nhiều người rơi vào vòng túng bẫn. Thay vì những nét mặt tự hào của ngày mùa, là những nụ cười chua chát và cái lắc đầu thất vọng. Để từ đó cụm từ "mùa muối đắng” được truyền nhau từ đầu đến cuối thôn...
Sống ở quê người, nhìn những giọt mưa cứ nhảy múa trước hiên càng làm tôi thấy nhớ và thương cha nhiều hơn. Chắc giờ này cánh đồng muối đang ngập chìm trong biển nước. Và cha đang thở dài bên khói thuốc chiều nao. Héo hon vì nghề muối, vất vả vì đàn con làm tóc cha thêm bạc. Những mùa muối thất thu, rồi bội thu. Những đứa con lớn lên rồi phải xa nhà. Chỉ còn hình bóng cha lặng lẽ mãi mãi ra vào trên ruộng muối.
Muối cần cho sự sống, như tình cha cần cho đàn con. Từ những hạt muối thấm đẫm mồ hôi của cha đã đưa tôi vào cánh cửa đại học. Từ sự dạy dỗ, chăm sóc của cha đã giúp tôi nên người. Và những hạt muối trắng li ti tưởng chừng chẳng có tí sức mạnh nào đã giúp tôi thành công, trở thành một người có ích cho xã hội, đem những con chữ rắc trên nhiều miền quê.
Hôm nay, những cơn mưa lại về. Những cơn mưa đắng chát lòng tôi, khiến tôi nhớ về ruộng muối quê nhà, khiến tôi nghẹn ngào thương cha bởi tôi biết, những hạt muối ngày mai sẽ mặn hơn vì quyện lẫn mồ hôi của cha trong đó.
Thanh Trâm (Đại đoàn kết)