Tết năm nào phố cũng chìm trong tuyết
Chẳng mưa phùn, sao vẫn thấy nôn nao
Giữa trời Tây nhớ về xuân đất Việt
Chặt cành lê gập giấy dán thành đào…
Chân bước nhẹ đạp tuyết tung trắng xóa
Dáng liêu xiêu thơ thẩn giữa dòng người
Chợt hôm nay thấy lòng mình buồn lạ
Cố mỉm cười, mà nước mắt lại rơi!
Mười chín tuổi con rời xa cha mẹ
Với ước mơ hoài bão của mình
Nơi đất khách chôn vùi tuổi trẻ
Có nhận về, và có những hy sinh…
Ngày con đi xóm giềng mừng vui lắm,
“Cả làng mình, mỗi nó đến trời Tây”
Ngày con đi mẹ già ngồi trông ngóng
Đếm tháng năm qua, đếm từng ngày…
Bây giờ con chẳng còn là mười chín
Đã đầu hai, mà cũng sắp sang ba
Biết bao mùa đông qua, rồi xuân đến
Đã mấy năm con chẳng được về nhà…
Tết năm nào phố cũng chìm trong tuyết
Chẳng mưa phùn, sao vẫn thấy nôn nao
Giữa trời Tây nhớ về xuân đất Việt
Chặt cành lê gập giấy dán thành đào…
Xuân quê nhà có trăm hoa khoe sắc
Xuân người ta chỉ tuyết trắng một màu
Ở bên nhà mẹ cha có biết
Con bên này ôm một nỗi đau!
Ai xa quê cũng cố về ngày Tết
Cùng gia đình bên mâm cỗ mừng xuân
Đâu đó nơi phương trời giá rét
Có người con đang đón Tết lặng thầm…
Ngày Tết Tây mọi nơi đều được nghỉ
Cây thông xanh đèn thắp sáng lung linh
Chợt hiểu ra, sao hôm nay buồn thế
Bởi Tết Ta chẳng được ở nhà mình…
(VN Express/Nguyễn Thị Thanh Nga, Voronezh, Nga)