(Baohatinh.vn) - Khi trời bắt đầu đôi ba đợt nắng quái gay gắt, khi cỏ may cháy vàng chân đê cũng là mùa ké hoa đào đã đến...
Không lỡ hẹn bao giờ. Cứ như một giấc mơ, khi ngày hôm qua, bạn đang đi trên đường vắng hoe với vài cành cây xương xương, khỏng khảnh chóc lên bên bờ dậu thì sáng nay đã phô ra những cụm hoa hồng đào đến kiêu sa làm sáng bừng cả con đường, làm níu lòng cả những người đã đi qua một thời nhung nhớ nhất.
Ai mà không đi qua tuổi thơ? Cũng như thế hệ tôi - những đứa trẻ miền Trung lam lũ trên vùng đất bán sơn địa cằn cỗi, chỉ có những trảng cây bụi, không ai không biết đến ké hoa đào. Loài hoa mà sách vở đã ưu ái gọi tên cho nó: Dã miên hoa - nghe như trong cổ tích xa xưa và vắng hoang nào đó.
Với tôi, ké hoa đào không là hoang vắng mà gần gũi và thân thương. Không ồn ã bon chen, chỉ dân dã bờ bụi mà đến mùa là bập bùng thắp lửa. Những nụ hoa hồng chúm chím như hoa đào cứ mặc nhiên bung nở giữa những đám bờ bụi, gai góc như một chứng nhân rõ nhất cho những năm tháng hồn nhiên và trong trẻo.
Tôi nhớ tôi. Nhớ con bé gầy queo, đen nhách thơ thẫn theo đám bạn lăn lê hết dọc bờ mương, mép hồ, trèo tường vào Nhà hát Nhân dân để xem cải lương mỗi khi có đoàn về biểu diễn. Cả sân khấu ngoài trời rộng rênh, giữa đồng cỏ bao la và những bụi ké hoa đào rực rỡ như khiến tôi ngộp thở. Cả thế giới là ở đó, trong những hình ảnh đẹp đẽ và yên bình. Không biết có phải bắt đầu từ những ngày xa xưa đó, tôi bắt đầu mơ về những giấc mơ có cánh sau này là có thể viết được ra những điều mình nghĩ, mình ao ước nhất.
Tôi nhớ tôi. Cái con bé phải cắt đi mái tóc đen nháy của mình chỉ vì những hạt ké hoa đào mà đám bạn vò lên tóc. Hồi đó, tôi khóc, khóc như mình mất đi một giấc mơ, khóc như mình mất đi một tí hi vọng về những đẹp đẽ tinh tế vừa chớm. Và cũng hồi đó, tôi nhớ về những ánh mắt hối lỗi, những cái nhìn đáng thương e dè của đám bạn trai cùng trang lứa.
Để rồi lớn dần lên.
Bây giờ, chúng tôi chọn mùa ké hoa đào để cùng nhau ôn lại những điều xưa cũ. Lại cứ xuýt xoa về cái màu hồng rực rỡ đến kiêu hãnh đó. Lại cứ bần thần khi nhớ về những năm tháng đã qua dẫu rằng bây giờ đang cùng nhau trở lại. Lại cùng cười, cùng khóc, cùng nhau vỗ vai mà ước ao: giá hồi đó mày bắt đền thì đến giờ tao sẽ không mang nợ nhớ mày mỗi mùa ké hoa đào nở!
Lại thấy miên man một hồi ức ké hoa đào. Làm sao có thể lãng quên đây?
LÂM KHÔI - Theo Baohatinh.vn
|