Miền quê
|
Lớn lên, việc làm bắt tôi phải đi xa. Mỗi năm nhớ mấy cũng về thăm nhà có mấy bận. Giữa thành thị xa xôi đông đúc, đôi lúc tôi thảng thốt giật mình. Quê hương có sức hút kỳ ảo kéo tôi phải về, dù phía trước chưa biết ra sao. Bỏ bao cơ hội, bao bạn mới…, tôi về quê đi dạy.
Như tôi. Từ ngôi trường cấp 3, các em học sinh của tôi tản ra khắp nơi trên đất nước. Có em mới vào Sài Gòn hôm trước, hôm sau đã gọi điện í ới “Thầy ơi, Sài Gòn cũng có chuối, có dừa… như ở quê mình”. Có em viết thư về tâm sự: “Chủ nhật vừa rồi lớp em đi chơi, công viên thành phố đẹp lắm thầy à, cỏ xanh mướt. Thầy biết không, thấy đám cỏ xanh kia, em nhớ mấy con bò ở nhà quá thầy ơi…”.
Một chiều, tôi ngồi với mấy bạn xa xứ bên bờ sông Sài Gòn. Nhìn cỏ mọc xanh tốt trên khoảnh đất trống cạnh quán nhậu, bạn tôi bảo nhớ tuổi thơ, nhớ cỏ, nhớ bò và nhớ cả đồng quê miền Trung hanh hao cách đây gần 20 năm. Ký ức trong chúng tôi ùa về cũng ran rát như nắng gió miền Trung. Khoảng cách bốn người, bốn quê, bốn tuổi thơ của một thời khác nhau bỗng trở nên gần gũi. Người kể chuyện chăn trâu cắt cỏ, người câu cá bến sông, người bắt cào cào thấm nước bọt cho chim chìa vôi ăn để nhớ hơi chủ… Bữa nhậu tàn nhanh hơn câu chuyện. Hóa ra, bốn người, bốn nơi gặp nhau và sôi nổi cũng bắt đầu từ chuyện của cỏ.
Cỏ tạo một màu xanh, cỏ ghi kỷ niệm, cỏ đánh thức con người trở về nơi núi rừng xanh thẳm, nơi chôn nhau cắt rốn với biết bao điều đáng nhớ. Trảng cỏ xanh sẽ nói được những gì trong tâm hồn, bạn biết không?
Đào Tấn Trực (PYO)