Hóa sóng
(Tặng vợ những người lính nhà giàn đã hi sinh trên thềm lục địa)
Chưa bao giờ chị kể ai nghe
Về những đêm chị ngỡ mình hóa sóng
Quện chặt vào mơ hồ tiếng vọng
Tìm anh
Anh đây rồi
Dưới ngần ngật biển xanh
Đôi mắt bao dung
Nụ cười ấm sáng
Bộ quân phục hải quân tỏa rạng
Giữa trùng trùng san hô
Anh ôm chị vào lòng
Như những ngày xưa
Ánh mắt bờ môi nói lời của lửa
Biển cuốn khúc phiêu linh cuồng nhiệt
Trăng đầm đìa chiêm bao
Như chưa từng có trận bão khốc liệt năm nào
Nuốt gọn nhà giàn vào lòng đại dương sâu thẳm
“Vĩnh biệt đất liền chúng tôi đi nhé
Vĩnh biệt em và con nữa, con yêu…”
Chị lại vui và tin chắc một điều
Anh sẽ trở về như lời đã hứa
Giữa đắm say tiếng thì thầm nho nhỏ
“Hãy chờ anh, anh sẽ trở về”
Chưa bao giờ chị kể ai nghe
Về những đêm
Hóa sóng.
|
Ảnh: Bùi Hải Yến |
Tiếng đêm
Tiếng gì như tiếng thở
Chạm khẽ khàng vào đêm
Hình như anh thầm gọi
Dịu dàng - dịu dàng - Em
Em bất ngờ bối rối
Trước se lạnh sang mùa
Đất trời như trở dạ
Sấm linh cầu gọi mưa
Em bất ngờ đi lạc
Miền xanh chớm hẹn hò
Ồ cơ man nào cỏ
Cứ mâng mình non tơ
Ồ cơ man nào gió
Gió vỗ về ấp iu
Em khờ như trẻ nhỏ
Mệt nhoài nương cánh diều
Ồ cơ man nào lửa
Lửa phủ mềm nhớ quên
Tình em anh ngún lửa
Cháy tràn đêm… tràn đêm.
Theo Tạp chí Vân nghệ Quân đội