Mỗi mùa đến với mỗi người, mỗi khác. Có mùa, vụt đi qua, không để lại dấu vết, ấn tượng gì. Có mùa, chỉ mong cho trôi đi nhanh, không níu kéo cũng không nuối tiếc.
Mùa hoa sữa. ( Ảnh: NGUYỄN TOÀN )
Lại có mùa, mỗi khi nhớ đến, bao nhiêu kỷ niệm, ký ức như vẫn còn nguyên vẹn chợt ùa về, đến nao lòng, day dứt. Mỗi mùa lại có một hương vị, mầu sắc riêng biệt, khó trộn lẫn. Mùi gió, mùi nắng, mùi mưa và mùi hoa. Tất cả quyện lẫn vào nhau làm nên hương vị mùa, xuân, hạ, thu, đông. Thứ hương trời, hương đất, hương đời đó, cứ thấm ngấm vào người, qua bao mùa, bao năm tháng cuộc đời. Rồi lắng đọng, kết tụ trong đáy lòng sâu kín. Nên chỉ thoáng chút heo may, lãng đãng mùi hoa sữa như có như không, lại thấy chạnh lòng, bồi hồi bởi mùa thu đang lặng lẽ, nhẹ bước trở về, với riêng mình...
Trọn đời sống dưới một góc trời, trên một góc đất, góc phố hay một khúc sông, dường như ai cũng giữ cho riêng mình kỷ niệm gắn với một gốc cây, bờ cỏ hay mùi hoa. Mùa thu có nhiều thứ để mong nhớ, nhưng hoa sữa gợi nhớ nhiều hơn cả. Ðến mức, chỉ thấp thoáng, phảng phất mùi hương mà đã ngẩn ngơ, sững sờ như vừa chợt thấy bóng dáng một người yêu thương, xa cách biệt, một năm dài. Không tin tức. Ngót nghét sáu chục năm trời, mà tôi vẫn chưa một lần chuẩn bị gì để đối mặt với nỗi nhớ mùi hoa sữa, đã thấm ngấm đầu óc, tâm trí từ hồi còn cắp sách tới trường. Con đường hoa sữa lượn sát ven hồ, giống như một vòng tròn đậm hương quấn quanh những ngọn cây xòa tán lá. Cái hương hoa sữa ấy, có cảm giác như những vòng sóng nước trên mặt hồ. Một làn gió nhẹ hay một cơn gió mạnh khiến những vòng sóng hương xao động, lan tỏa như sóng nước. Cứ thế, vòng sóng càng loang rộng, hương càng bay xa và cũng nhạt loãng dần. Bấy nhiêu mùa thu lá rụng đã đi qua, tôi chỉ sống quẩn quanh trong cái vòng hương hoa sữa ấy, nên không hề cảm thấy nếu thiếu nó sẽ nhớ đến mức nào. Hay là tôi đã bão hòa mùi hoa sữa. Cho tới khi nhận được tin nhắn của một người bạn học hồi nhỏ, từ phía nam, "Hà Nội mùa này đã có hoa sữa chưa anh? Mấy thu rồi tôi chưa ra ngoài đó, hoa sữa có còn nồng nàn như ngày xưa?". Tôi biết nói thế nào với anh? Nói rằng bây giờ, mùi hoa sữa không còn bay xa, tỏa ngấm mọi ngóc ngách phố xá, xóm ngõ. Cũng không còn len lách, thấm sâu vào tâm trí những dòng người hối hả ngược xuôi đêm ngày trên những xe máy, ô-tô. Nói rằng bây giờ, những ngôi nhà cao ngất ngưởng, những văn phòng, khách sạn chen vai thích cánh mọc lên, như những bức tường bê-tông, bức tường kính che chắn, vây bọc bốn bề. Không cho gió, không cho nắng, không cho cả mùi hoa sữa theo gió lan xa. Quẩn quanh giữa vòng vây hãm, mùi hoa sữa cứ lặng lẽ chìm dần mà cũng chẳng có ai để tâm, nuối tiếc. Nói sao hết chỉ trong vài dòng tin nhắn ngắn ngủi. Anh phải bớt lấy chút thời gian bay ra đây, đi cùng tôi dưới những hàng cây đêm đêm âm thầm buồn bã, thả hương cho đời, mới cảm nhận hết, những gì tôi không thể nói bằng lời. Lặng im như mùi hương sữa, không ồn ào, chẳng nhiều lời giữa một nhịp sống gấp gáp, không biết khi nào chậm lại, thong thả, bình yên, thật là khó khăn. Có khác gì muốn đi ngược thời gian, trở về những năm tháng đã trôi tuột, để tìm lại đúng mùi hương sữa thuở đó. Ðúng cái không gian bình lặng, lòng người thanh thản như hồi ấy...
Ở đời, có nỗi đau không thể nói được. Có nỗi buồn không ai chia sẻ. Có thứ đang hiện hữu hết rồi sẽ mất dần, mà không làm sao giữ lại được. Có khi còn đó nhưng người ta thờ ơ, hờ hững chẳng để tâm thì cũng coi như mất. Không gian, khoảng trời, mùi hoa sữa đâu còn của riêng ai nữa.
THANH TUYỀN/nguồn NDĐT
|