| 
                       
                       
								
                                  
                              	   Tâm linh là vấn đề rất khó lý giải hiện nay. Tuy nhiên nó vẫn đã và  đang tồn tại như một phần đời sống tinh thần của con người. Câu chuyện  tôi kể về tâm linh sau đây đến từ một địa chỉ quen thuộc với rất nhiều  người Việt chúng ta: Nghĩa trang liệt sỹ quốc gia Trường Sơn. 
 CHUYỆN TÂM LINH 
Ở NGHĨA TRANG LIỆT SĨ TRƯỜNG SƠN  
Ghi chép của Nguyễn Hữu Quý 
Tôi từng đọc bút ký "Nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn" của nhà  thơ Lê Đình Cánh in trên báo Văn nghệ. Nhà thơ viết rằng ở đây có những  buổi sớm tinh mơ anh em quản trang nghe được tiếng hô tập thể dục của  các liệt sĩ. Thực hư thế nào tôi không rõ nhưng chi tiết ấy ám ảnh tôi  đến bây giờ. 
  
 Cách đây mấy năm, tôi được tạp chí Văn nghệ Quân đội  cử đến đây tìm hiểu viết bài đã được anh Hồ Tất Ái, trưởng ban quản lý  nghĩa trang kể cho nghe nhiều chuyện tâm linh về các liệt sĩ. 
Anh mở đầu câu chuyện:  
-Tôi vốn là lính trinh sát đặc công C20 Bình Trị Thiên, đã có mười năm  làm trưởng ban nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn nên chuyện đi đêm đi hôm  tiếp xúc với cái chết là bình thường. Trước đây, tôi không hề tin vào  những chuyện có tính chất huyền bí. Tôi nghĩ chết là hết làm gì còn linh  hồn này nọ.Nhưng sau mấy lần được chứng kiến một số sự việc lạ tại  nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn tôi đã phải thay đổi tư duy cũ. Những câu  chuyện tôi sẽ kể sau đây anh có tin hay không cũng được nhưng đó là  những sự việc tôi đã gặp hoặc tai nghe mắt thấy. 
-Vâng, theo tôi,  những gì thuộc về tâm linh, hiện nay ta chỉ mới cảm nhận mà chưa thể lý  giải ngọn ngành rành rẽ. Có những cái của thế giới này ta chưa giải  thích được. Cái chết con người còn là sự bí ẩn, một khoảng trống của  khoa học hiện thời. Thế giới bên kia, cõi âm như ta vẫn thường gọi ai  dám khẳng định là có hay không có, tồn tại hay không tồn tại. Có phải  chết là hết hay chết là tiếp tục sống theo một kiểu khác? Tuy nhiên,  điều chúng ta nên nhớ là không được bịa ra hoặc nói sai về các liệt sĩ-  Tôi động viên anh. 
Hồ Tất Ái khẳng định: 
-Những gì tôi kể cho  anh là đã được tai nghe mắt thấy. Vào đêm 14 tháng 11 (âm lịch) năm 2002  theo lệ thường tôi lên tượng đài chính khu tưởng niệm thắp hương cho  các liệt sĩ. Đi cùng tôi có anh Nguyễn Hồng Bằng, chủ tịch công đoàn cơ  quan. Lúc ấy đang mùa đông, trời âm u nên trăng không sáng. Dưới ánh  trăng mờ, khi dưới cổng bước lên tôi và anh Bằng bỗng thấy một người  ngồi xếp bằng ngay ngắn dưới đài Tổ Quốc ghi công. Tôi nghĩ thầm: chắc  là có ai đó đi viếng liệt sĩ nhưng bị ốm đau mệt mỏi nên chưa về được.  Cách khoảng 25 mét, tôi lên tiếng hỏi: “Ai đó?” nhưng không có tiếng trả  lời. Rồi 20 mét, 15 mét, tôi hỏi tiếp người đó vẫn ngồi lặng im như  tượng. Cho đến khi chỉ cách tượng đài chừng 10 mét, tôi quát lớn: “Ai?”  thì người đó mới lên tiếng: “Tôi là liệt sĩ ở nơi khác đến thăm liệt sĩ ở  đây”. Tôi lạnh người. Anh Bằng thì thầm vào tai tôi: “Ta về thôi anh,  tôi hãi lắm”. Chất lính trinh sát giúp tôi bình tĩnh trở lại. Tôi tiếp  tục bước lên lễ đài thắp hương nhưng mắt vẫn không rời “người kia”.Trong  ánh trăng suông tôi thấy anh mặc áo bộ đội vải tô châu và vẫn điềm  nhiên ngồi yên một chỗ. Nén hương trên tay tôi bất chợt bùng cháy phừng  phực thì anh bộ đội liệt sĩ cũng tự nhiên biến mất. Chỗ anh vừa ngồi  cách nơi tôi đứng 1 mét giờ đây chỉ là một khoảng trống… 
 Có một luồng khí lạnh buôn buốt chạy dọc sống lưng tôi. Chuyện kỳ lạ quá. Tôi hỏi Hồ Tất Ái: 
-Thế có bao giờ anh nghĩ đó là ảo giác không? 
- Không. Hoàn toàn không phải là ảo giác vì lúc đó tôi rất tỉnh táo. Vả  lại, đâu chỉ có mình tôi, cả anh Bằng cũng thấy và nghe cơ mà! 
-Hay là có ai đó bày ra chuyện này để dọa các anh? Tôi tiếp tục cật vấn. 
-Không phải. Nếu người thật thì làm sao anh ấy lại biến đi bất ngờ  trước mắt tôi như thế. Tôi nhắc lại là tôi chỉ đứng cách anh ấy khoảng 1  mét thôi.Tôi không giải thích được hiện tượng này nhưng sự việc kỳ lạ  ấy thì cả tôi và anh Bằng đã chứng kiến. Mà không phải chỉ chuyện này  thôi nhé, còn khá nhiều câu chuyện khác rất kỳ lạ ở nghĩa trang liệt sĩ  Trường Sơn mà tôi sẽ kể tiếp cho anh nghe… 
 Câu chuyện huyền diệu về các liệt sĩ thực sự đã cuốn hút tôi. Anh Ái kể tiếp: 
- Tại khu mộ 3, nơi yên nghỉ của liệt sĩ các tỉnh Hải Dương, Hưng Yên,  Thái Bình, Bắc Giang, Bắc Ninh anh em quản trang chúng tôi khi đi thắp  hương đến gần hay nghe tiếng chào, tiếng cười lao xao vọng lại. Nhưng  khi tới nơi thì không hề có bóng người nào. Tiến sĩ TVH ( xin phép được  viết tắt- NHQ) đang công tác tại Trường đại học khoa học xã hội và nhân  văn - Đại học Quốc gia Hà Nội trước đây là bộ đội Trường Sơn trong một  lần vào nghĩa trang đã đến khu mộ này thắp hương cho đồng đội vào lúc 23  giờ 30 phút. 1 giờ sáng anh H. về khu nhà ban quản lý kể với chúng tôi  và sau đó điện thoại cho vợ ở Thủ đô thuật lại những gì anh gặp ở khu mộ  3. Anh H. nói: tôi đang thắp hương thì từ đâu đó nghe tiếng vọng “Đồng  hương ơi, hát cho chúng tôi nghe với nhé”. Dù rất bất ngờ và hơi sợ  nhưng tôi cũng đứng lại giữa hàng trăm nấm mộ hát liền 6 bài cho các  đồng đội của tôi nghe… 
Có một đoàn tăng ni Phật tử từ Hà Nội vào  viếng các liệt sĩ. Rất không may là hôm ấy trời mưa khá to nên lễ viếng  tổ chức khá nhanh và đoàn lên xe ra về. Sau đó, chúng tôi thật ngạc  nhiên khi thấy các vị trở lại và dường như ai cũng có nét mặt đăm chiêu  buồn bã. Hỏi ra mới biết trong buổi lễ viếng hôm qua vì trời mưa nên  đoàn làm thủ tục vội vàng chưa chu đáo nên được các liệt sĩ báo mộng  “nhắc nhở”. Không yên tâm ra về, đoàn đã quyết định trở lại nghĩa trang  Trường Sơn và tổ chức lễ viếng liệt sĩ đúng nghi thức và rất chu đáo. 
  Còn đây là chuyện của chúng tôi - Giọng anh Hồ Tất Ái trầm hẳn - Xảy ra  vào năm 2003. Gần tới Tết cổ truyền, cơ quan họp bàn sẽ tổ chức làm lễ  tất niên thỉnh cáo Bác Hồ và các liệt sĩ vào ngày 26 tháng Chạp âm lịch.  Dịp này, khách đến viếng rất đông nên chúng tôi không làm tất niên được  đúng kế hoạch. 21 giờ 15 phút tối hôm đó, đang ngồi trong phòng làm  việc tôi nghe ngoài cửa chính có tiếng nói của đôi ba người gì đó “anh  vào đi”, “em vào trước đi”…Tôi nghe lành lạnh người; hình như có ai đang  đứng trước mặt tôi và cất tiếng hỏi “ Tại sao việc các anh đã hứa mà  không làm? Cũng chẳng nghe các anh cáo lỗi gì cả”. Tôi kể lại việc này  và bàn với anh em sẽ làm lễ cúng tất niên vào ngày 27 tháng Chạp. Oái ăm  thay, ngày đó khách đến viếng cũng rất đông nên kế hoạch đành phải hoãn  lại. Tôi chưa kịp thắp hương cáo lỗi liệt sĩ thì tối hôm đó sự việc lại  lặp lại như hôm qua. Tôi quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải tổ  chức lễ tất niên vào hôm sau là 28 tháng Chạp. Làm lễ xong chúng tôi  thấy thanh thản nhẹ nhàng vì không còn bị các anh chị liệt sĩ linh  thiêng “nhắc nhở” nữa… 
 - Qua những câu chuyện có thể nói là vô cùng huyền diệu đó anh nghĩ gì? Tôi hỏi. 
- Trước hết, tôi nghĩ: với các liệt sĩ mình đã hứa điều gì thì phải làm  đúng như thế - Anh Ái xúc động nói - Phải thành tâm. Các anh, các chị  đã hy sinh vì Tổ Quốc thì đâu cần phải mâm cao cỗ đầy mới thỏa mãn. Các  liệt sĩ chỉ cần cái Tâm trong sáng của người sống, cần sự ân nghĩa đầy  đặn trung thực của chúng ta… 
 Những sự việc như anh Hồ Tất Ái kể,  dù kỳ lạ đến mấy rồi sẽ có lúc người ta lý giải được dưới ánh sáng khoa  học. Nhưng, theo tôi đây là vấn đề tâm linh, vì vậy trước hết nó phải  được soi sáng dưới góc độ văn hóa, truyền thống, đạo lý, tín ngưỡng,  tình cảm của dân tộc. Dân tộc ta vẫn huyền thoại hóa những anh hùng,  những người có công với đất nước. Các liệt sĩ của chúng ta đã ngã xuống  vì nền độc lập tự do của Tổ Quốc, vì cuộc sống hòa bình của nhân dân rất  xứng đáng đi vào cõi bất tử thiêng liêng. Nghĩa là, các anh các chị vẫn  sống giữa chúng ta. Mãi mãi. 		
                          
           
			 |