Mười tám năm li hương. Mười tám năm nó đau đau nỗi nhớ quê. Và cũng chừng ấy thời gian rồi mà cơn giận trong nó không hề nguôi ngoai. Nó còn giận má nó ...
Chưa hết mười sáu tuổi. Nó đã quày quảy khăn gói rời quê lên Sài Gòn. Ba tiếng giản đơn (lên Sài Gòn) sao mà có mãnh lực thu hút dữ dội. Nhớ cái buổi sáng nó đi ... má đã không thèm can nửa lời. Bà cúi gằm mặt xuống nền nhà và nói lẫy "chết luôn trên đó cũng được ... đừng về". Nó cười nhếch môi rồi bước đi. Đêm đó má nó ngước nhìn lên mái tôn dột toang hoang mà chảy nước mắt "y như thằng cha nó ... nói đi là đi".
Mười tám năm lăn lộn chốn thị thành. Không năm nào là nó không bật khóc mỗi khi giao thừa đến. Năm nào nó cũng nhớ quê, nhớ má da diết. Mấy bận chiều cuối năm cũng muốn nhảy xe đò về nhà thăm má nhưng cái câu (chết luôn trên đó cũng ... đừng về) cứ quẩn quanh trong đầu nó. Vậy là năm nào khi bước ra từ phòng vé Bến Xe, một là nó xé vụn - hai là nó bán rẻ lại cho một ai đó. Tôi hỏi :
- Mày không về ... vậy mày có gửi tiền về phụng dưỡng má mày không ?
- Tao gửi Út Em gần nhà mạng về mà, tao biết !
- Tào lao. Mẹ nào không cần con.
- Thiệt lòng. Tao gửi kèm về cả điện thoại. Dặn Út Em hướng dẫn má sử dụng. Mà bả có thèm gọi cho tao đâu.
- Út em nói má tao nhận tiền rồi đóng sầm cửa lại đi tuốt luốt vào trong.
Cơn đại dịch covid-19 ập đến khiến cả Sài Gòn điêu đứng. Tôi không may khi là F0. Trong suốt thời gian đó tôi và cả nhà sống nhờ "tình thương" của bà con hàng xóm và bạn bè ngoài xã hội. Duy chỉ có nó là tôi mất liên lạc. Không gọi được cũng không biết còn sống hay đã chết. Nhờ ông bà phù hộ tôi cuối cùng cũng vượt qua cơn bệnh. Tôi khỏe mạnh lại và bắt đầu tiếp tục mưu sinh. Bẵng đi một thời gian rất lâu tôi cũng quên đi nó. Cho đến một hôm ...
Đương ngồi làm thì di động tôi reo inh ỏi. Số lạ không có trong danh bạ. Sim này tôi không cho linh tinh mà chỉ dùng để gọi cho người nhà. Đã tính không nghe ... mà ... không hiểu sao linh tính thế nào lại bắt máy (lạ thiệt).
- Dạ. Minh nghe. Ai vậy ? Sao biết số này của tui ??
- Tao. Tao. Tao nè. Về Sa Đéc với tao.
- Ông nội mẹ tui ơi !!! Mày hả. Bữa giờ tao tưởng mày ngủm mất mẹ rồi. Giờ đang ở đâu ?
- Mẹeeeeeeeeee. Đừng hỏi nữa. Năm giờ mày đi làm về phải hôn ? Nhà vẫn chổ cũ phải hôn ?
- Ờ ... ờ ờ phải. Rồi sao?
Năm giờ chiều về tới nhà thì đã có một chiếc xe Cá Mập (7 chỗ) đậu sẵn trước cửa. Mẹ tôi ngập ngừng hỏi quà ai cho nhà mình nhiều dữ thần. Tôi nhìn thoáng qua đã biết là của nó tặng nên nói mẹ yên tâm đi. Chào mẹ và tôi nói mình có công tác đột xuất phải đi vài ngày. Sau đó tôi nhảy lên Cá Mập chào bác tài và nhắm mắt ngủ thiếp đi. Tôi tin bạn mình. Tin vào sự sắp xếp của nó !
Về tới địa phận thành phố Sa Đéc đã hừng hừng bình minh sáng. Xe dừng lại trước cửa một nhà máy xay xát lúa gạo thiệt bự. Vừa bước xuống xe nó đã tay bắt mặt mừng chạy lại đón tôi :
- Khà khà khà ... Minh ... đi xe mệt dữ hôn ?
- Mệt mẹ gì ... lên xe ngủ như chết.
- Khà khà khà ... ngon rồi ... đi theo tao.
- Đi đâu thằng cốt đột ? (Tôi cười)
Nó dẫn tôi đến một xóm nhỏ, kiến trúc các mái nhà na ná nhau, đều là vách đất mái lá. Chúng tôi dừng lại ở một căn nhà to nhất.
- Nhà má con tao từng ở ngày xưa.
Vừa bước chân vào trong tôi vừa nói "rồi má mày đâu ?". Vừa dứt lời thì mắt tôi chợt dừng lại trên trang thờ nhỏ. Những tấm di ảnh hoen ố màu thời gian đặt cạnh nhau. Nhưng có một tấm là sáng nhất đẹp nhất. Nó ngậm ngùi nói:
- Tao ... tao xin lỗi ...
- Lỗi phải gì cha nội. Tự mày không biết mà. Nay giỗ má tao. Tao rủ mày về ăn đám giỗ má.
Vừa nói nó vừa run run mở nắp thùng bánh quy ra. Bên trong ọc ra rất nhiều cuộn tiền giấy bọc trong những miếng giấy học trò năm nào. Nó run run đọc từng dòng chữ được ghi trên đó.
* Tiền tháng 10 năm 1998 - con trai cho
* ....
* Tiền tháng 04 năm 2006 - con trai cho
* ...
- Minh à. Suốt ngần ấy năm ... má tao bả không đụng đến một ngàn bạc nào tao gửi về.
- Cái điện thoại vẫn còn nguyên. Má tao cũng không đụng vô.
- Mày thấy nhà máy xay xát lúa ngoài lộ không ?
- Của má tao để lại cho tao đó.
- Mà giờ ... tao về đến rồi ... má tao đâu còn sống với tao đâu Minh. Hức hức hức ...
Tấm di ảnh má nó trên bàn thờ tự nhiên đổ ụp xuống. Nó khóc lớn và chạy thiệt lẹ lại nâng tấm hình lên. Tay bị mảnh vỡ kiếng cứa vào đến bật máu cũng không khiến nó khựng lại. Vừa chạm vào tấm di ảnh nó vừa nức nở : Má ơi ! Má về với con phải hôn má ...
Sài Gòn.
Trước khi quá muộn ./.