Con trai đầu bị bại não nằm một chỗ, cô con gái thứ 2 bị teo cơ bẩm sinh khiến việc đi lại gặp nhiều khó khăn. Thêm vào đó là người chồng bị bệnh gai đốt sống lưng. Đó là những gì đau đớn nhất mà gia đình chị Nguyễn Thị Quyên ở xóm 9, xã Thọ Thành, Yên Thành (Nghệ An) phải gánh chịu.
Chị Quyên và anh Nguyễn Văn Sơn kết hôn năm 1997, trong hoàn cảnh gia đình hai bên đều nghèo đói, anh chị dắt nhau về ở trong ngôi nhà đắp phên đất do bên nội dựng cho. Rồi lần lượt 4 đứa con ra đời, nhưng thật đau đớn khi hai đứa con đầu sinh ra lại mang bệnh tật. Anh chị phải bươn chải đủ thứ nghề để mưu sinh và chữa chạy bệnh tật cho con, nhưng rồi vẫn không đâu vào đâu.
Nhớ lại lúc mới sinh đứa con đầu lòng là cháu Nguyễn Văn Trường (14 tuổi), giọng chị như trầm xuống: “Lúc mới sinh ra Trường cũng khỏe mạnh bình thường chứ không hề có biểu hiện của bệnh tật. Mãi đến khi lên lớp 1, trong một lần đang đi học thì bỗng nhiên cháu lên cơn co giật và nằm ngất ngay tại lớp, gia đình vội đưa cháu vào bệnh viện Đa khoa Vinh, và ở đây các bác sỹ kết luận cháu bị viêm não”.
Nhận bệnh án của con mình mà anh chị đều không tin, bởi anh chị cũng không hiểu căn bệnh mà con mình mắc phải là như thế nào và trong họ hàng nội ngoại thì chưa từng có ai bị bệnh tật như vậy cả. Cứ vậy sự lo lắng, đau đớn tột cùng luôn hiện ra trên khuôn mặt khắc khổ của người mẹ.
Từ đó, cháu không thể đến lớp được nữa, sức khỏe thì ngày một yếu đi, chân tay bắt đầu teo tóp rồi co quắp lại. Nhìn thân hình gầy khô và ngày một ốm yếu của con, anh chị càng thêm lo lắng, muốn đưa con ra Hà Nội để khám bệnh một lần nhưng vì kinh tế gia đình quá khó khăn, anh em ai nầy đều nghèo cả nên đành chịu.
Chị Quyên không thể đi phụ hồ được nữa, thay vào đó chỉ ở nhà để giúp con trong việc ăn uống, vệ sinh rồi uống thuốc, còn lại một mình anh Sơn phải gồng mình làm thuê gấp đôi gấp ba những mong có tiền để chạy chữa cho con. Nói về chồng mình, chị Quyên chia sẻ: “Anh ấy vất vả lắm, đi làm thuê quanh năm. Hết công việc ở nhà là anh lại vào Sài Gòn đi phụ hồ rồi đến mùa gặt lúa lại về giúp vợ. Hễ nhận được tiền công là gửi ngay về cho gia đình, đôi dép đã món hết gót cũng không dám mua...".
Chị Quyên bên các con
Hiện giờ cháu chỉ có nằm hay ngồi một chỗ với đôi chân đan chéo vào nhau, không nói được, cũng không tự ăn uống, vệ sinh được, cứ như đứa trẻ con chỉ biết cười với dòng nước miếng chảy dài vì ngắn lưỡi.
Đến 2003, chị cố gắng sinh thêm em bé nữa là cháu Nguyễn Thị Thảo, nhưng bất hạnh vẫn cứ đeo bám gia đình, cháu bị teo cơ bẩm sinh, chân phải bị teo lại nên việc đi lại gặp nhiều khó khăn.
Chị cho biết: “Gia đình cũng đã đưa cháu đi Bệnh viện Nhi Nghệ An để khám bệnh nhiều lần, nhưng các bác sỹ bảo trường hợp của cháu phải ở lại điều trị hàng tháng trời may ra mới có kết qủa. Song ở bệnh viện lâu như vậy thì biết lấy tiền ở đâu mà chạy chữa, gia đình đành đưa về nhà và tập vận động chân đều đặn mỗi ngày cho cháu”.
Giờ Thảo đã học đến lớp 4, tuy đi lại gặp nhiều khó khăn, nhưng em đi học rất đầy đủ. Thương mẹ, thương anh nên hễ đi học về là em giúp mẹ nấu ăn hay tranh thủ ra đồng mò cua bắt ốc về cải thiện bữa cơm cho cả nhà. “Cứ hôm chuyển trời là chân em đau nhức lắm, như những con sâu đang bò trong ống chân vậy. Giờ đi học gần nhà còn được, chứ không biết lên cấp 2 rồi cấp 3, học xa nhà thì đôi chân khập khiểng này không biệt có trụ nổi không” – Em Thảo nói.
Chồng chị do làm việc nặng nhiều nên hiện giờ cũng bị gai đôi đốt sống lưng phải mua thuốc uống đều mỗi tháng. Hiện giờ gia đình anh chị đã kiệt quệ vì những khoản vay nóng để đi khám bệnh rồi thuốc thang, ăn uống cho con, không biết lấy đâu để trả nợ.
Nước mắt lưng tròng, chị nói: “Giờ chỉ mong sao ông trời cho mình sức khỏe để còn lo cho các con và chồng, chứ chị mà nằm một chỗ thì gia đình này không biết sẽ ra sao”.
Mong sao các nhà hảo tâm giúp đỡ gia cảnh này. Mọi sự giúp đỡ xin gửi về địa chỉ trên hoặc liên hệ với chị Quyên, ĐT: 0169.966.4790.