Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...
|
1. Mẹ tôi!
Mẹ tần tảo cho tôi khôn lớn, vai Mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học.
Ba năm đại học xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho Mẹ, Mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui thật nhiều nhưng Mẹ tôi có biết tôi nói gì với Mẹ đâu.
Mẹ tôi không biết chữ!
Vương Thị Vân Anh
2. Lòng Mẹ
Nhà nghèo, chạy vay mãi mới được xuất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhứt để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan. Xứ người chẳng phải là thiên đường. Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ. Đêm. Chỉ có Mẹ. Hết nắn tay, nắn chân Thanh rồi Mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe Mẹ nói: “Dối Mẹ làm gì! Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!”.
KANGTAKHOA
3. Nghịch lý
Thanh minh. Bàn chuyện cải mộ Mẹ, anh Hai nói:
– Tôi góp một phần.
– Tôi một phần.
– Tôi cũng một phần.
Thím Tư chen vào, như đùa như thật:
– Chú Út hai phần mới phải. Anh Tư đâu hưởng gì đâu?!
Chợt nhớ lúc nhỏ, mấy anh em ngủ chung với Mẹ. Đêm, muỗi vào mùng cắn Mẹ. Mẹ không đập, sợ hụt, cứ để muỗi cắn Mẹ no rồi sẽ không cắn các con. Ôi! Tình yêu của Mẹ là thế. Có chia phần bao giờ đâu!
Văn Triều
Theo https://www.vtmonline.vn
Nguồn quehuongonline.vn
http://quehuongonline.vn/van-hoc-nghe-thuat/chuyen-hay-cuc-ngan-ve-long-me-20190917175149650.htm