Khúc 5
Ảnh Lê Bá Dương
Trường Sa
đồng đội tôi
những người lính
mặt trẻ
tóc già
những chàng trai tuổi mười tám, đôi mươi
tóc lấm tấm bạc.
Những người lính
sống trên đỉnh sóng
neo bám giữa bão giông
nơi mây nước trùng trùng…
Ngày ngày
đi qua bài thơ Nam quốc sơn hà
khắc bên cột mốc
nghe lòng ngân rung hồn Việt
trên mặt đá san hô nắng khét
chúng tôi
nhận ra gương mặt dòng sông
soi bao mùa màng xứ sở
những sinh nở trên cánh đồng của mẹ
đêm đêm
rì rào
trong những giấc mơ.
Chẳng có gì thương hơn những giấc mơ về mẹ
người là hôm nay cũng là muôn thuở
dáng tảo tần và nét lo toan.
Ở nơi góc bể chân trời
mẹ như ngọn dền xanh, mẹ như bông muống trắng
như bên cửa sổ khẩu đội có cây ớt chín
dây mồng tơi vấn vít ngoài thềm
mẹ là bài dân ca đêm qua cô văn công vừa hát
chúng tôi vỗ tay hát theo như uống ngọn nguồn…
*
Đồng đội tôi
những người lính
mặt trẻ
tóc già
chung màu da biển cả
nắng Trường Sa ngun ngút lửa trời
dội xuống nơi cằn cộc cỏ cây
san hô cháy
đảo
lò vôi thế kỷ.
Một lần ra Trường Sa
cả đời nhớ Trường Sa
không quên được
dù chỉ là ca nước
một ngọn bàng vuông nhô lên trong hố đất
một cây dừa tướp lá đảo Phan Vinh
một tiếng gà trưa oi óc An Bang
một truyền thuyết lung linh đêm Tiên Nữ
một đàn chim câu lượn vòng trong chiều Trường Sa lớn
một chiếc trăng cong bên đảo Thuyền Chài…
*
Có buổi chiều
lính đảo vui như Tết
khi cầm trên tay những lá thư tình
nét chữ nghiêng
tà áo bay bay
nét chữ đứng
dáng ai trên bờ đợi…
Biển dài rộng
đảo chỉ là chấm nhỏ
và con người cũng chẳng thể lớn hơn
nhưng
nếu không có chúng tôi biển cũng sẽ vô hồn
biển sẽ khát giữa mênh mông đơn điệu.
Xin đọc biển nghe lời em thủ thỉ:
quần đảo phong ba – vùng biển yêu thương
nơi bão tố là nơi bình yên nhất…
Đồng đội ơi,
sao lúc ấy chúng mình không hát
một câu gì đó cho em
để bớt bồi hồi mong nhớ hoàng hôn
dẫu hoàng hôn đang cháy bùng trước mặt
để khỏi bồn chồn chờ vầng trăng mọc
dù vầng trăng đang đội sóng nhô lên.
Đồng đội tôi
những người lính
mặt trẻ
tóc già
lặng lẽ yêu em
như cây phong ba yêu đảo.
Lính chúng tôi ít lời hoa mỹ
khó thời thượng thời trang
chẳng sành điệu lắm đâu
nếu các em gặp chúng tôi quân phục bạc màu
da đen cháy…cũng đừng buồn đấy nhé
chúng tôi yêu các em bằng tình yêu giản dị
bằng trái tim của đảo mà thôi!
Chúng tôi yêu các em như yêu đất nước ngàn đời
cầu dải yếm bắc qua mùa ngâu khát
cây trúc chọn miền dân ca để mọc
vạt áo nào cũng giai điệu phù sa
câu ca dao không chịu hóa bùn
ngực đồng nội thơm bông sen, bông súng
dòng sông dắt lúng liếng qua cầu
người thương nhau thì vượt sóng tìm nhau
như mẹ cha ta từng trèo đèo lội suối…
Đồng đội tôi
những người lính
mặt trẻ
tóc già
con tem nhỏ
dán vào góc biển
biển thành phong thư vĩ đại của đất trời
ngôn ngữ sóng dạt dào vũ trụ
tín hiệu xuyên qua mây mù không mỏi:
Tình yêu!
*
Thế hệ chúng tôi mặc định rộng dài
không phải trong bóng tối.
Có cần nhắc lại không những chiếc chòi cao cẳng
chung chiêng mây nước miên man
mang trên mình những người lính trẻ
không là sư cũng đầu trọc lóc
tóc thanh xuân gửi tặng chân trời
không thi sĩ cũng làm thơ lục bát
tặng biển kề bên và em ở đất liền
ừ, thì thơ lỗi nhịp lỗi vần
chẳng sao cả,
lính mà, thường phiên phiến
viết như thế để dành phần cho sóng
hát tình ca trong hoang vắng mênh mông
viết như thế để còn cho gió lộng
thổi vào thơ những thi tứ biển trời
viết như thế để mây còn chăm chỉ
làm mưa cho lính tráng tươi non
viết như thế để bão giông biết ngại
khi phủ phàng vùi dập cỏ cây
viết như thế cho em thêm mai trúc
thêm chút trăng gửi ra đảo góp rằm…
Có cần nhắc lại không ngày dăm ca nước ngọt
lính cựu, tân binh đen nhẻm đen nhèm
khô khốc san hô
lạo xạo san hô
cằn cỗi san hô
nước được dán tem là MÁU !
Biển đầy nước mà người chịu khát
khát ngọt ngào nguồn mạch quê hương
khát đôi mắt em
khát nụ cười em
đừng cười nhé, khát mùi con gái
chúng tôi nào mơ hương hoa gì cao vợi
những phấn son ngào ngạt thị trường
mơ mùi lúa, mùi chanh, mùi bưởi
xin một lần hương bồ kết về đây
cho đá san hô cũng cất cánh bay
và biển cả cũng bớt phần kiêu ngạo.
Rửa mặt xong nước tưới cây cho đảo
tưới cho mắt bớt hoang vắng tiếng đời
nước
từng giọt
chúng tôi nghe thánh thót
như bài ca cuộc sống hiền hòa!
Có cần nhắc lại không bão trùm qua đảo
chúng tôi thành vật chắn biển khơi
biển nông nổi
gầm gào cắn xé
muốn nuốt đi tất thảy trên mình
Sống với bão cây mang tên bão táp
quả bàng vuông nội tiếp vòng trời
bài học Trường Sa không cần ghi chép
cứ nhìn cây mà tồn tại, mà yêu!
Tồn tại ở Trường Sa
phải bằng những tầm kích hợp lý
phải biết cắm sâu
cũng phải biết dẻo dai
biết dồn tụ chắt chiu
biết gồng mình chống đỡ
thuộc biển
thuộc trời
nghe mây
nhìn gió
để không phải trả giá đắt hơn!
Sức bền người có tính được không
mà Trường Sa muôn lớp người trụ vững
bão
ta sống chung với bão
hạn
ta sống chung với hạn
bạn
còn gì hạnh phúc hơn khi sống có bạn bè
thù
không phải điều ta muốn
nhưng
vì Tổ quốc
chúng tôi là cột mốc
chúng tôi là trận địa tiền duyên
chúng tôi là lá chắn
chúng tôi là bệ phóng
chúng tôi là chốt chặn xâm lăng
đấy không phải đại ngôn
càng không phải ngoa ngôn
và chúng tôi
không phải người đầu tiên, người thứ nhất khắc lên tim mình tên đất nước thiêng liêng !
*
Đừng kỳ vĩ hóa điều bình dị
thế hệ nào cũng tình yêu Tổ quốc !
Ta nhận ra mặt giặc
bằng kinh nghiệm nghìn năm.
Roi sắt gãy tre đằng ngà bật gốc
lấy dẻo dai quật đổ quân thù
cà ba vại, cơm ba nong ấm cật
sức phù sa châu thổ bất ngờ.
Những con sông ghi đầy chiến tích
Như Nguyệt thiên thu vằng vặc thơ Thần
Bạch Đằng giang, Bạch Đằng giang
đâu chỉ một lần loang máu giặc.
Núi cũng thành cung, non xa thành ải
phố mọc gò vùi xác xâm lăng
đồng ruộng mấy phen cờ trắng
lẽ nào quên cuồn cuộn Hồng Hà ?
Những cây buồm khơi xa
đã trổ trái hoa trên cánh đồng biển cả :
Trường Sa, Hoàng Sa
trong lòng mẹ Việt
những đứa con út ít mặn mòi.
*
Những người lính ở phía mặt trời lên
gần lắm bình minh đất nước
bạn tôi nằm trong san hô cát
muống biển tím hoa sớm sớm chiều chiều
Bạn tôi chưa có người yêu
khi tàu giặc lao vào thềm đảo
tuổi mười tám thành cánh chim báo bão
Tổ quốc ở phía đông dậy sóng trập trùng
Bạn tôi mơ ngày bước tới giảng đường
để trở thành kỹ sư nông nghiệp
cho hoa thêm hương cho bông khỏi lép
Tổ quốc ở phía đông mang khao khát mùa màng
Bạn tôi mê Thị Mầu lúng liếng
ngọn lửa sổ lồng chắp nối o...oa...
Cứ như Nô thế mà vớ bở ?!
Tổ quốc ở phía đông nhấp nhổm câu chèo
Bạn tôi thích đùa, hay nói trạng cười reo
cho cánh lính không thấy mình chìm khuất
cho thương nhớ thấy đất liền trước mặt
Tổ quốc ở phía đông tiếng Việt nồng nàn !
Bạn tôi có em gái mười lăm
xinh đáo để, hắn thường hay khoe thế
đứa nào đấm lưng... tao cho làm em rể...
Tổ quốc ở phía đông không vắng tiếng cười.
Bạn tôi, tôi thương lắm, bạn tôi
mấy mùa bão vẫn chưa về với mẹ
Trường Sa, Trường Sa có những người như thế
Tổ quốc ở phía đông mây trắng lạ thường !
Nguyễn Hữu Quý